Nguyễn Như Hoa không hiểu Dương Đăng Khôi giữ ảnh nó lại làm gì. Mà quan trọng hơn là không biết sao hắn lại có ảnh đó.
Lúc về, nhóm Hoa đi một bên lối ra, hai người Dương Đăng Khôi đi một bên lối ra, ai đi đường nấy không chạm mặt. Từ khi bước ra khỏi cửa, cái Hương nó hỏi nó nào là “Vừa nãy cãi nhau với ai thế?”, “Dì gặp người quen à?”, rồi “Cãi nhau chuyện gì thế?”...
Nguyễn Như Hoa kể cho cháu nghe để trút nỗi bực dọc trong người. Thế mà con bé nghe xong lại cười cười nhìn nó đầy ẩn ý và nói kiểu như câu “ghét của nào trời trao của đó” ấy. Thôi cho Hoa xin, trao cái gì chứ cái này thì miễn.
Đêm về, Nguyễn Như Hoa ngủ không biết trời trăng mây đất gì nữa, dù lúc trưa mới ngủ xong. Đấy, nên lần nào đi chơi về cũng phải tăng hai cân trở lên. Còn may là chỉ cần không ăn liên mồm và nằm một chỗ thì cân của nó sẽ tự giảm về mức độ trung bình.
Hôm sau, lại một buổi sáng ngủ nướng. Đến gần trưa thì hai dì cháu đi ra chợ lấy thức ăn mẹ của Hương đặt để về nấu. Bác Lan- con bà Hồng hàng xóm bán hàng ở chợ cũng tiện đó mà gửi đồ về nhà luôn. Con bé kia nó lại đùn đẩy hết trách nhiệm cho Hoa chứ, nó thì có quen thân với nhà người ta đâu, ngại chết.
Nhà này làm gì không biết, cổng đóng nhưng cửa vẫn mở, bấm chuông lại không ai trả lời hết. Đánh liều mở cổng vào thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-sau-rieng-va-anh-dua-hau/2965534/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.