Dưới góc nhìn của Dương Đăng Khôi.
Một buổi tối nọ, vào khoảng thời gian tôi đang ở nhà bà ngoại, đứa em họ muốn tôi phải dẫn nó đi chơi cho bằng được. Thôi thì lâu lâu mới có một hôm, đành chiều nó vậy.
Chúng tôi đến một rạp chiếu phim. Nhưng con bé này nó chẳng ngồi yên được bao giờ. Mới ngồi chưa đến mười phút nó đã bắt đầu ngọ nguậy. Rồi đến mượn điện thoại của tôi để chụp ảnh. Ở trong rạp này thì đòi chụp cái gì không biết. Nhưng thôi, em mượn thì tôi cũng đồng ý.
Mà nó còn chưa dùng ở đấy. Nó mở “Ảnh” trong điện thoại tôi và bắt đầu xem. Bao giờ nhiêu cái ảnh đẹp thì không thấy, nó lại mở ngay cái thẻ học sinh của Hoa Sầu Riêng lên, còn hỏi ai. Làm sao tôi biết Như Hoa là gì của tôi chứ. Định lấy lại điện thoại thì đứa em họ nó cũng giành lấy. Kết quả là nó bay luôn sang chân người ngồi bên cạnh.
Trùng hợp thay, người đó lại là chủ nhân của bức ảnh.
Lúc đầu còn tưởng Hoa đi chơi với anh Kiệt thì đúng là bọn trẻ thời nay… đáo để thật.
Còn đây là lí do vì sao anh Kiệt lại có cái ảnh đi chơi của Hoa.
Tầm chín giờ sáng hôm ấy, tôi, Khôi anh và đứa em họ (đã nói từ chương tám). Đang đi chơi thì tôi bắt gặp một bóng dáng quen quen. Con bé Hoa người yêu của anh Kiệt đây chứ đâu. Đi cùng còn có con bé nhà bên cạnh nữa nhưng tôi không biết tên và anh họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-sau-rieng-va-anh-dua-hau/2965530/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.