Tiếng chân nàng vang vọng khắp hành lang, thư phòng của phụ thân từ trước đến nay chẳng ai được phép bước đến. Khoảnh khắc hôm nay chính là ngoại lệ, hành lang dài như vô tận, chẳng biết vì lý do gì mà thư phòng được xây ở xa đến vậy. Ngọc Nhi nhìn kiến trúc xung quanh, cảm thấy có chút lạ lẫm.
Cuối hành lang dần gần hơn rồi rõ ràng, người hầu khi nãy bước lên trước nàng, gõ cửa.
- Lão gia! Đại tiểu thư đến rồi ạ!
Cạch
Tiếng đặt bút vang lên một khoảng, một giọng nói trầm phát ra từ bên trong, kèm một chút nghiêm nghị. Cánh cửa mở ra, người phụ thân đã hơn mười ngày không gặp đã ở trước mắt. Tri phủ trầm ngâm, đưa bàn tay đầy nếp nhăn về phía Ngọc Nhi.
Hiểu ý, nàng đặt tay vào lòng bàn tay kia, chậm rãi bước vào, cánh cửa cũng chầm chậm đóng lại. Ở trong phòng một chút, đôi mắt nàng mới dần nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nơi nào cũng có những quyển sách chất thành đống. Chính giữa là một chiếc bàn thấp kèm một chút hương ấm làm căn phòng thêm chút nghiêm trang.
- Con ngồi đi!
Tri phủ chỉ tay vào tấm thảm cạnh bàn của ông, Ngọc Nhi chậm rãi quỳ xuống, vừa ngẩn đầu, một bát chè ngọt đang nghi ngút khói được đặt trước mặt nàng.
- Ăn đi! Phụ thân cố tình chuẩn bị cho con đó...
- Phụ thân cho gọi nhi nữ có việc gì không ạ?
Lúc này sắc mặt phụ thân nàng mới trầm ngâm hơn, tách trà trên tay lão hơi xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-rung-roi-/3431819/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.