Ngọc Nhi đuổi theo toáng người, chẳng bận tâm trời tuyết đang rơi ngày một dày hơn. Bọn người đuổi theo bóng đen đó đã mất dấu, chán nản bực bội rồi rời đi.
Sắc Ngọc không ngừng sáng lên rồi tắt đi khiến tâm trạng nàng càng thêm rối bời. Minh Tâm bên cạnh chẳng hiểu được, tiểu thư cô đang cố tìm kiếm thứ gì nữa. Nhưng rồi...
Trong góc tối nhỏ hẹp, một chút ánh sáng xanh chỉ đường dẫn lối cho Ngọc Nhi, hình bóng kia run rẩy nơi sâu nhất của con đường.
Vù, vù, vù!!!
Gió thổi khiến tóc Ngọc Nhi bay khắp, nàng đột nhiên bất động không thôi. Một cậu bé với ý phục rách tươm cắn từng miếng cá sống như hổ đói, khóe miệng dính đầy máu tươi nhưng đôi mắt sắc lạnh đánh lên nhìn kẻ không mời mà đến. Đôi mắt với con ngươi màu tím sắc xảo, khí thế này thật khó giải thích, cứ như hắn không xuất thân từ gia đình nghèo khó vậy.
- Tiểu thư!!! Người...người tìm được tên ăn cắp đó rồi sao?
- Người đói đương nhiên phải làm liều! Ngươi có tên không?
Cậu nhóc kia nhẹ buông con cá trong tay xuống, nhổ nhẹ chút xương trong miệng xuống nề đất.
- Không nói được à?
- Tôi không tên, không cha, không mẹ, đã đủ thông tin rồi chứ!
Ngữ khí sắc lạnh không khỏi khiến Ngọc Nhi nhớ về chính bản thân mình ngày trước, tự gồng mình trước giông tố cuồng phong. Phải, sự đồng cảm này hiếm khi có được, nàng càng không muốn có được.
- Hương Yến! Muội đi nhanh quá...
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-rung-roi-/3431816/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.