Lưu Nhược Y chỉ nhìn cái gót giày đã rơi ra, không trả lời Lục Thanh Tâm, mà quay sang nhìn cái người làm cô ta suýt ngã.
Người phụ nữ kia sững lại một chút, sau đó cất chất giọng chanh chua mang theo vài phần khinh thường: “Cô không có mắt hả? Đi đường không biết tránh hay sao?”
Cửu Ái không khỏi nhíu mày. Nếu cô nhớ không nhầm, thì người này chính là ‘bạn tốt’ của Lục Thanh Tâm, thời đi học từng ‘chiếu cố’ cô rất tốt.
Đang thầm tính xem có nên ‘chào hỏi’ cô ta một chút hay không thì liếc thấy phía sau cô ta còn có vài người khác, trông bọn họ giống như nhân viên quản lý cấp cao của công ty. Nếu bây giờ gây chuyện thì cô chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Cửu Ái không thể làm gì khác hơn là hướng Lưu Nhược Y nói một tiếng “xin lỗi.” Còn chưa kịp rời đi, giọng cô ta lần nữa cất lên: “Cô cứ thế mà đi à, làm người khác bị thương rồi nói một câu xin lỗi là xong sao?”
“Cô muốn thế nào?”
“Thế nào à?” Lưu Nhược Y kéo dài giọng: “Tôi muốn cô... cúi người chín mươi độ, xin lỗi đôi giày của tôi, đồng thời đền cho tôi một đôi y hệt, cô làm được chứ?”
Lưu Nhược Y là tiểu thư tập đoàn Lưu thị, hôm nay đến Lục thị là để bàn bạc việc hợp tác giữa hai Lục thị và Lưu thị. Từ trước đến giờ danh tiếng đanh đá, khó ưa vang xa, đặc biệt coi thường người khác, thích chà đạp nhân viên dưới chân. Thế nhưng chỉ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-roi-nuoc-chay/2177660/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.