- Hự!
Thanh Dương vận khí lùi lại, lòng thầm than "không ổn". Trong không gian đêm tối, hắn cố trấn tĩnh, mở to đôi mắt nhìn vào kẻ đang tiến lại gần mình, mùi hoa tử đinh hương phảng phất cùng kẻ trước mắt.
Thanh Dương chao đảo cố đứng vững, gắng nhìn thật rõ nhưng vô ích, chỉ có thể khó nhọc nói:
- Ta với cô có thù oán gì, sao lại hạ độc thủ ta?
Sát thủ cười hắt một tiếng, giọng không ấm không lạnh, đáp:
- Muốn biết?
Vừa nói, sát thủ vừa giơ trường kiếm sắc lạnh lên, mang theo mùi hoa tử đinh hương ngọt ngào lại ẩn chứa sự khát máu đoạt mạng.
- Xuống địa ngục mà hỏi!
Mũi kiếm nhắm thẳng hướng tim Thanh Dương đâm xuống. Thanh Dương lập tức nghiêng sang phải, ngửa người ra sau, chĩa kiếm đâm về phía bụng sát thủ, không ngờ lại chạm phải một lớp áo giáp. Sát thủ đâm trượt, trúng bả vai Thanh Dương. Thanh Dương nhanh chóng đổi hướng kiếm, vung lên phía cổ của sát thủ, khiến sát thủ lùi lại. Đồng thời Thanh dương cũng ngã ra đất theo quán tính.
Một dòng máu nóng mang theo mùi tanh chảy dọc từ vai Thanh Dương xuống bàn tay, tách dần theo kẽ những ngón tay đang giật giật từng hồi, rỏ xuống những phiến lá khô.
Thanh Dương thở gấp, biết chắc khó có thể qua được kiếp nạn này, chất độc đang lan dần theo từng cử động của hắn, gặm nhấm hắn, từng chút, từng chút một. Hắn giống như một con chuột, bị con mèo thả rồi lại vồ, vồ rồi thả, đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-roi-doi-nguoi/3031626/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.