"Cốc cốc!"
Huệ Nhi đứng ngoài phòng gõ cửa, khẽ gọi:
- Tiểu thư...
Tường Vi đang ngủ liền mở mắt, nàng nói:
- Huệ Nhi à? em vào đi.
- Dạ.
- Giờ là lúc nào rồi?
- Tiểu thư, đã sang giờ ngọ rồi.
Tường Vi đứng dậy rồi ngồi lại xuống, nàng thấy đầu óc choáng váng, không có sức đứng dậy.
- Huệ Nhi, ta thấy hơi chóng mặt.
- Tiểu thư đợi em một lát.
Huệ Nhi đi lấy nước, Tường Vi cố nhấc người dựa vào thành giường. Suốt nhiều ngày, trời gần sáng cô mới ngủ, sức khoẻ giảm sút đi trông thấy. Tường Vi bất giác bật cười, càng cười, những giọt lệ càng rơi xuống.
- Tiểu thư, nước của người.
- Em gọi cho ta một cỗ xe ngựa. Chúng ta...đi thôi.
- Vâng.
Huệ Nhi bước ra cửa rồi chần chừ quay lại, nói:
- Tiểu thư, hay là người nghĩ kỹ lại...
- Cứ theo lời ta dặn.
Giọng nói của Tường Vi trở nên nghiêm túc. Nàng nói thêm:
- Chúng ta cùng nhìn xem thế giới bên ngoài.
- Dạ.
Huệ Nhi rời khỏi phòng. Tường Vi đứng dậy, ngòi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nhìn hồ sen cá, khẽ thở dài.
Hơn hai rồi....
Quãng thời gian hơn hai năm này thật dài, cũng thật ngắn ngủi.
Khi ấy, Hoàng Thượng giao cho chàng một nhiệm vụ, khiến chàng nhiều ngày không về phủ. Một ngày, nàng cũng đang ngắm hồ sen như thế này, không ngờ Duyên Như Ý lại dám xuất hiện trước mặt nàng. Ả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-roi-doi-nguoi/3031616/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.