Giây phút Nghiêm Dĩ Bạch nghe thấy Tô Nhược Vân nói vậy, lập tức giận đến mức hoàn toàn không nói nên lời!
Tiền tiền tiền!
Người phụ nữ Tô Nhược Vân này, chẳng lẽ trong mắt thật sự chỉ có tiền sao!
Chỉ vì mười vàn, cả quần áo cô cũng có thể cởi!
Vì tiền, cuối cùng còn có chuyện gì mà cô không làm được!
"Cho cô!" Lửa giận trong lòng Nghiêm Dĩ Bạch càng lớn, anh không thèm suy nghĩ, lấy tờ chi phiếu ném thẳng vào mặt Tô Nhược Vân, khiến gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đỏ bừng, "Cầm tiền rồi cút đi cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy dáng vẻ bị coi thường này của cô nữa!"
Tô Nhược Vân cầm chi chiếu, cố nén nước mắt, thấp giọng mở miệng: "Cảm ơn cậu Nghiêm tặng cho."
Nói xong, cô căn bản không liếc Nghiêm Dĩ Bạch vì tức giận mà mặt mày vặn vẹo lấy mấy lần, chỉ xoay người, đầu cũng không thèm quay lại bước ra khỏi phòng.
Mãi đến khi đến khi ra khỏi cửa phòng, rốt cục nước mắt của Tô Nhược Vân mới rơi xuống từng giọt, từng giọt rơi lên tờ chi phiếu.
Đương nhiên cô biết, tất cả hành động vừa rồi của mình, cuối cùng ti tiện biết bao nhiêu.
Thế nhưng, vì mẹ.. Cô chỉ có thể làm như vậy..
Dù sao cô cũng đã là một kẻ hấp hối sắp chết từ lâu, chỉ cần mẹ có thể khỏe lại, gì mà tôn nghiêm, tình yêu gì gì đó, tất cả cô có thể không cần.
Tô Nhược Vân hít sâu một hơi, nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-em-lai-dau-den-vay/2649981/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.