Nghiêm Dĩ Bạch nhắm mắt lại, che giấu nỗi đau của mình.
Tô Hinh Nhi nhìn dáng vẻ đau khổ của Nghiêm Dĩ Bạch, biết rõ trong lòng anh vẫn chưa quên được Tô Nhược Vân.
Thế nhưng bây giờ Tô Nhược Vân đã chết, người chết không thể giật đồ với mình.
"Dĩ Bạch, người chết không thể sống lại, em cũng rất buồn vì chuyện của chị, nhưng anh cũng phải để ý đến sức khỏe của mình."
Nghiêm Dĩ Bạch trầm mặc hồi lâu, thầm thở dài thản nhiên nói, "Cô đi đi."
Tô Hi tưởng là mình nghe lầm, "Sao cơ?"
"Rời khỏi đây, sau này đừng tới tìm tôi nữa, hai người chúng ta cũng đừng gặp lại nữa."
Tô Hinh Nhi trừng to mắt, tóm lấy cánh tay Nghiêm Dĩ Bạch, khóc nức nở hỏi, "Tại sao? Sao lại đuổi em đi? Em đã làm sai chuyện gì ư? Có phải vì chị ra đi khiến anh khó chịu, nên anh.."
Không đợi Tô Hinh Nhi nói xong, Nghiêm Dĩ Bạch đã ngắt ngang lời cô ta, đồng thời dùng ánh mắt lẫn tơ máu nhìn cô ta.
Tô Hinh Nhi bị dáng vẻ này của Nghiêm Dĩ Bạch làm sợ hơn, Nghiêm Dĩ Bạch như vậy cô ta chưa từng nhìn thấy.
Tô Hinh Nhi rụt tay lại, hoảng sợ nhìn anh.
"Tôi không thích cô, cũng sẽ không yêu cô, sở dĩ ở bên cô là vì tôi không thể quên được chị cô."
Tô Hinh rưng rưng nước mắt, "Anh có thể tiếp tục yêu chị em, em không ngại!"
Nghiêm Dĩ Bạch lắc đầu, "Tôi ở bên cô chỉ là vì gương mặt của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-em-lai-dau-den-vay/2649944/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.