Một khắc đó Nghiêm Dĩ Bạch ngừng lại.
Quay đầu lại nhìn cô gái, cô định mở một chai rượu của mình, định uống, lại bị anh một tay giành lấy.
Cô gái có chút kinh ngạc, nhưng lại nghe giọng thô lỗ của Nghiêm Dĩ Bạch.
"Tôi mua rượu của cô, nói xong rồi, cút nhanh lên."
"Tôi cũng có rất nhiều vấn đề phiền muộn, thật ra tôi cũng muốn ở đây mượn rượu giải sầu với anh, có lẽ tôi nói anh không hiểu, nhưng hai ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên." Cô gái muốn cầm lấy chai rượu trong tay anh, lại bị anh tránh thoát.
"Rượu hôm nay của cô, tôi cũng mua rồi, cô có thể tan ca rồi." Nghiêm Dĩ Bạch lấy rượu bỏ qua một bên.
"Anh đang thương hại tôi sao?"
Nghiêm Dĩ Bạch hừ lạnh một tiếng: "Được món hời thì mau đi đi, coi như tôi bị câu chuyện của cô làm cảm động, thủ đoạn marketing của cô rất tốt."
Cô ta cau mày: "Anh không tin lời tôi?"
"Tôi căn bản không có chuyện gì cả."
Cô gái mím môi, cầm chai rượu của mình lên, lúc sắp đi hơi cúi người với Nghiêm Dĩ Bạch: "Xin lỗi, đã làm phiền ngài."
Cô gái cầm rượu của mình tiếp tục đi chào hàng.
Nhưng lúc này Nghiêm Dĩ Bạch cũng đã chú ý tới cô gái này, lúc cô đi rao hàng, rất nhiều người muốn đụng chạm cô, vì có thể bán được mấy chai rượu, cô đành chịu đựng mấy cánh tay dơ bẩn sờ soạng trên người mình.
Nghiêm Dĩ Bạch thờ ơ lạnh nhạt, tiếp tục uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-em-lai-dau-den-vay/2649929/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.