Trên má mang theo vết thương lại nở nụ cười đầy ôn hòa, cơ thể được áo sơ mi dính máu bao lấy lại lộ ra đường cong quyến rũ.
Tô Nhược bắt đầu không sợ anh, "Được, vậy tôi tin anh, nhưng anh có thể thả bạn tôi ra không? Có chuyện gì chúng ta có thể bàn bạc."
Nghiêm Dĩ Bạch cực kỳ chắc chắn mà lắc đầu.
Tô Nhược im lặng, nhưng dường như cô đã hiểu, bản thân không thể nào rời khỏi nơi này, tuy rằng lúc trước Nghiêm Dĩ Bạch có chút điên cuồng, nhưng ít ra bây giờ trông rất bình thường.
Cô dần dần xua tan sợ hãi trong lòng, bước xuống xe.
Lúc người làm trước cổng biệt thự nhìn thấy cô gái từ trên xe bước xuống, mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng.
Quản gia vội vàng tiến lên, "Trời ạ, không phải tôi hoa mắt chứ? Cậu chủ vị này là.."
"Tôi là Tô Nhược."
Không đợi Nghiêm Dĩ Bạch mở miệng Tô Nhược đã vội vàng giới thiệu.
Sau đó quản gia và đám người làm theo bọn họ vào nhà, người rót trà thì đi rót trà, người lấy hoa quả thì lấy hoa quả, vô cùng ân cần.
Năm năm qua, người trong nhà hầu như chưa từng thấy cậu chủ cười, bây giờ bắt gặp Nghiêm Dĩ Bạch trầm mặc không nói nhưng lại ấm áp vui vẻ như ánh mặt trời, cho dù cô gái trước mắt nói mình tên Tô Nhược, nhưng trong lòng mọi người vẫn xem cô là Tô Nhược Vân.
Tô Nhược được cưng chiều có chút lúng túng không biết nên làm gì, tiếp đãi nồng hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-em-lai-dau-den-vay/2649915/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.