"Rốt cục phải thế nào em mới có thể chấp nhận anh?"
Nghiêm Dĩ Bạch có chút buồn rầu, bưng khay đứng mãi ngoài cửa.
Tô Nhược Vân do dự suy nghĩ một chút, "Anh thật sự không nghĩ rằng mình nhận nhầm người à?"
Anh chắc chắn gật đầu, "Anh thật sự không nhận nhầm người, em thật sự chính là Tô Nhược Vân, chuyện này nếu em không tin có thể hỏi Âu Dương Túc."
"Anh đồng ý để tôi rời khỏi nơi này sao?"
Tô Nhược Vân hưng phấn mở cửa rộng hơn, tưởng là mình có thể rời khỏi nơi này rồi.
Thế nhưng Nghiêm Dĩ Bạch lại lắc đầu nói, "Em muốn đi đâu? Đây là nhà của em."
"Đây không phải nhà tôi." Tô Nhược Vân sốt ruột đến nỗi dậm chân bình bịch.
Người đàn ông này, sao đầu óc lại bướng bỉnh như vậy? Sao nói mãi cũng không thông não được chứ?
"Não anh có bệnh à, tôi không quen anh, anh biết chưa? Để tôi đi."
Nghiêm Dĩ Bạch hít sâu một hơi, "Xem ra nếu không để chính miệng Âu Dương Túc nói với em, em sẽ không tin."
Anh đặt khay xuống đất, sau đó kéo tay Tô Nhược Vân.
Cô càng hoảng sợ, "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Đi tìm Âu Dương Túc, có lẽ em nên liên lạc với anh ta, anh muốn chính miệng anh ta nói cho em biết, rốt cuộc em là ai." Nghiêm Dĩ Bạch nói.
Ngay lúc hai người xuống lầu, điện thoại Tô Nhược Vân vang lên.
Là Âu Dương Túc gọi đến.
Nghiêm Dĩ Bạch dừng bước, "Em nghe đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-em-lai-dau-den-vay/2649903/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.