Mỗi ngày, Lam Linh đều nghe được drama căng đét từ bọn Ngọc Anh. Dĩ nhiên drama này là từ em Trần Phương Linh rồi. Kể ra con bé này cũng xinh xắn mà tính cách thì.....ờm....không biết nói thế nào. Từ lúc mà cô chủ nhiệm lớp em kia sang đối chất, bà chủ nhiệm đấy cũng lặn luôn. Biết lớp mình sai mà còn sang thì nhục mặt.
Việc học của Lam Linh diễn ra rất chi là bình thường. Điều cô hưng phấn nhất chính là sắp nhìn thây anh đá bóng. Đại hội thể thao đã được ấn định là vào mùng 1 và mùng hai. Năm nay đại hội thể thao sẽ ngắn ngày hơn so với năm trước vì bà hiệu trưởng sắp xếp lịch học thêm mấy môn phụ cho mấy đứa cuối cấp như Lam Linh. Cô nghe vậy thì sốc, nhưng không sao Thanh Vũ đấu ngay ngày đầu tiên mà.
Đúng là mong chờ điều gì đó thì nó trôi qua càng chậm. Lam Linh đợi mãi mới đến ngày 31/12. Cô than trời, than đất, than với hai đứa kia:
"Tại sao? Tại sao?"
"......."
"......."
"Tại sao! Tại sao! Thời gian trôi qua chậm thế! Sao bây giờ mới là buổi sáng hả!"
Thằng Bình quát Lam Linh khiến cô xụ mặt:
"IM NÀO! Mày biết là mày than mấy ngày rồi không!"
"Chắc......chắc một ngày"
"Một ngày cái dề!!! Tính đến sáng nay là ngày rưỡi mày hiểu không!"
Lam Linh gào lên:
"Có ngày rưỡi!"
"Ngày rưỡi mày nói không mỏi mồm à?"
"Tối tao có nói đâu."
"Nhưng mà tối mày nhắn tin!!!"
"Ừ nhể, ha~~ha~~"
"Cần tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/3316601/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.