Ngày hôm sau, ba chị em Lam Linh đi học như mọi ngày. Nhưng hôm nay trên đường đi tới trường Đình Bảo và Đình Thái im thin thít không dám nói câu gì. Lí do là tâm trạng hôm nay của Lam Linh cực kì tệ, Đình Bảo và Đình Thái chỉ có thể trao đổi ánh mắt.
" Này, chị ấy bị làm sao thế"
" Không biết được, hôm qua đi học về chị ấy còn bỏ bữa cơ mà"
" Tâm trạng của chị ấy còn tệ hơn cả hôm qua"
Hôm qua, khi biết được điểm thi của mình Lam Linh đã rất thất vọng vì điểm của cô chỉ đạt ở mức khuyến khích. Môn sinh học này cô đã rất cố gắng để đạt kết quả tốt nhưng nó lại không như mong đợi. Chỉ cần nghĩ đến điểm số của mình cô lại không có cách nào ăn nói trước mặt cô Hương cả. Cô Hương đã dạy cho Lam Linh hết sức như vậy mà Lam Linh lại có kết quả như này. Hết chuyện của thằng Thành rồi lại nhìn điểm thi của mình, tâm trạng Lam Linh ngày càng u ám. Ba người cứ như vậy mà đi đến trường. Cô bước vào của lớp thì có người trùng hợp cũng đi ra nên hai người đụng vào nhau, ngã xuống đất. Cô đứng dậy phủi bụi trên người rồi quay sang nhìn người vừa đụng vào mình. Hoá ra là Phương Linh, nó vừa đứng dậy nhìn sang cô thì giật mình vẻ mặt cô lạnh tanh xung quanh cô như bao phủ một đám mây đen. Nó nhìn thẳng mặt Lam Linh thấy trong ánh mắt của cô nhìn nó chả có tí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/2848763/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.