Buổi tối, sau khi tắm xong. Lam Linh ngồi trên giường nghịch điện thoại. Bỗng tin nhắn zalo vang lên 'tinh'. Cô vào thấy anh hay chơi game cùng mình gọi:
"Alo, em ơi"
"Dạ."
"Game không?"
"Coá. Nhưng em nhắc trước đấy...........máy em chơi được trận là văng mất tiêu."
"Thì chơi, lần trước cũng văng mà."
"Lần trước thì không có văng ác, game mới cập nhật, nên em văng nhiều lắm."
"Kkk, thôi chơi mấy ván xem thế nào."
"Vâng."
Anh trai này tên Thuỳ. Tên khá giống con gái, năm nay anh này học năm cuối cao trung. Lam Linh chỉ biết anh tên Thuỳ cũng không có biết họ của anh.
Chơi được ba, bốn ván. Lam Linh sụp đổ vì chơi thắng ván nào. Văng ván đấy, đã văng không nói, nó còn trừ điểm hạng của cô nữa chứ. Tức không có chỗ xả. Văng lần thứ n, cô nhắn tin cho anh Thuỳ:
"Anh ơi~ em chịu chết."
"Đen em ạ."
"Trời ơi, văng ác hơn cả trước."
"Em không đua đội, thì anh thấy ít khi văng lắm."
"Yeah, em tuyệt vọng rồi."
"Thôi, cố được giải bảo bố đầu tư điện thoại mới."
"Anh phải đợi đến c3. Chứ được giải em chả được cái gì đâu."
"Mà anh năm nay cuối cấp rồi. Có dự định gì chưa?"
"Anh đang chưa biết. Nộp đơn học đại học. Trượt thì anh đi nghĩa vụ."
"Anh trượt làm seo được."
"Chưa chắc đâu."
"Cố lên, anh không đỗ thì cũng đi nghĩa vụ."
"/Sticker/sticker/.."
"Chắc em chết quá."
"Sao thế?"
"Em lại phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-yeu-cau-lau-nhu-vay/2848709/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.