“Hoàng thượng giá đáo!” Nghe thấy bốn chữ này Vũ Phivẫn “đánh chiến tranh lạnh”.
“Tại sao gặp trẫm mà không quỳ?” Thạnh Hạo giả vờkhông hài lòng trêu chọc nàng.
“Tôi từ nhỏ đến lớn, chưa quỳ bao giờ, tại sao đên cáinơi vô danh này lại phải quỳ trước anh a. Với lại, tôi là khách của anh.” ThúyThúy quỳ dưới đất nghe thấy tiểu thư bên cạnh nói với hoàng thượng như thế, sợđến mức toàn thân đều run lên.
“Ha ha ha, nàng quả là có gan, không những đã mắng ta,đánh ta một cái bạt tai, bây giờ lại còn cãi lại ta?”
Thiên a, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao, hoàngthượng bình thường mặt mày lạnh như băng không những vui vẻ cười lớn, lại còncó một tiểu thư không sợ chết chống lại hoàng thượng. May mắn là mình còn trẻa, nếu tuổi cao một chút thì chắc là vỡ tim rồi.
“Được, trẫm không so bì với nàng nữa, cũng miễn chonàng lễ nghi quỳ. Như thế tiếp đãi với một người khách như nàng đủ rồi chứ.”
“Ừ, cũng tàm tạm. Phải rồi, tôi nên goi anh là hoàngthượng a, hay Hạo công tử, hay Thạnh Hạo đây?”
“Tùy nàng, thích gọi là gì cũng được.”
“Vậy được thôi, Thạnh Hạo, Duệ Ngữ bao giờ trở về?”Mình thực sự rất lo cho anh ấy.
“Nàng thích chàng ta?” Thạnh Hạo mặt lạnh như bănghỏi.
“Đương nhiên là thích rồi.”
Nghe được đáp án của nàng, tim Thạnh Hạo co lại dữdội. “Yên tâm, chàng ta trở về sẽ đến đây gặp nàng.”
“Hoàng thượng, Yên Nhiên nương nương cầu kiến.” Mộttên hộ vệ bẩm báo.
“Truyền nàng vào đây.” Trả lời không chút cảm xúc.
Một nữ tử mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-vuot-thoi-gian-la-de-yeu-anh/174955/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.