Nhưng còn có người ngạc nhiên hơn cả, giọng hát hàysao mà giống nàng, ngay cả thân hình cũng giống vô cùng, nhưng làm sao có thể,nàng ở bên huynh ấy, sao có thể lưu lạc đến ca hát ở chốn này. Huống chi cátính của nàng cũng không dễ bị khuất phục a. Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
Khi bài hát hoàn tất, nữ tử áo trắng lập tức bướcxuống sân khấu, mọi người đồng loạt yêu cầu muốn nghe thêm một bài nữa, Lão BảoTử vội vàng đứng ra điều đình:
“Các vị công tử, xin hãy yên lặng, xin hãy yên lặngchớ làm ồn. Nếu thực sự vẫn muốn nghe hoa khôi hát thêm một bài, có thể lên lầutrên nghe một mình, nhưng chỉ có thể nghe hát, không được vượt quá giới hạn.Người có thể tuân thủ yêu cầu trên thì có thể đấu giá, giá khởi điểm là mộtngàn lạng bạc.”
“Ta trả hai ngàn lạng.”
“Ba ngàn lạng. ”
“Năm ngàn lạng.”
“Một vạn lạng. ”
“Một vạn năm nghìn lạng.”
“Mười vạn lạng.” Một giọng nói rất hay vang lên làmcho những tiếng hét giá cả của mọi người im bặt.
Lão Bảo Tử cũng sợ hết hồn, mười vạn lạng ??? Mẹơi, cả đời ta cũng chưa từng thấy cục diện này a.
“Vị công tử này, ngày trả mười vạn để nghe một bàihát ? ” Lão Bảo Tử nhìn vị công tử anh tuấn trước mặt với vẻ không thể tinđược.
“Phải, mười vạn lạng, nhưng không phải một mình ta, tavà bạn ta cùng đến, dĩ nhiên là phải cùng nghe. ”
Lão Bảo Tử quan sát từ đầu đến chân hai người, quảnhiên là có khí khái giàu có, , người bên cạnh là mộtmĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-vuot-thoi-gian-la-de-yeu-anh/1610005/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.