Ngày hôm sau kiểm kê lại: đưa cho các cô nương tiềnboa và tiền thưởng cho Tôn ma ma, thì thu được ba ngàn hai trăm lạng.
“Công tử, các cô nương đều muốn đích thân cảm tạngài.” Nói xong thấy các cô nương của Nghênh Xuân Lầu đều quỳ xuống, “Đa tạ đạiân của công tử, không những trả lại khế ước bán thân cho bọn tiểu nữ, còn đểcho bọn tiểu nữ kiếm được tiền, bọn tiểu nữ cả đời này làm thân trâu ngựa đểbáo đáp ân tình của công tử.” Nói rồi đều khóc dần lên.
“Các chị em, đứng lên cả đi, sau này có tiền thì sốngcho tốt, cơm thanh xuân không ăn được cả đời, nếu như có một ngày muốn ra đi,thì đi xa một chút, tìm một nơi có thể dừng chân, cũng có tiền sinh sống.” Cáccô gái đều đồng tình, đa số đều là con gái nhà nghèo, tiếc rằng bị bán vào đây,bị người ta chà đạp.
Nghe Tô công tử nói như vậy, lại càng cảm kích khóckhông thành tiếng.
Một tháng gần đây, Nghênh Xuân Lầu từ một tăng lênmười, từ mười tăng thành trăm, chỉ cần những người đã từng qua kỹ viện thìkhông ai là không biết Nghênh Xuân Lầu. Không những rượu có mùi vị đặc biệt,ngay cả phong cách của các cô nương cũng có hương vị đặc biệt a. Nhìn thấy thìkhỏi phải nói, quả là làm cho người ta lưu luyến a.
Vào một ngày thời tiết quang đãng, Vũ Phi quyết địnhđi dạo phố, mặc theo phong cách nam nhân, một mình đi về phía phiên chợ.
“Cầu xin ngài, thiếu gia, xin ngài tha cho tiểu dân,tiểu dân sẽ trả tiền, cầu xin ngài” Tiếng cầu xin van
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-vuot-thoi-gian-la-de-yeu-anh/1610003/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.