“Bà nội, bà hãy cứu Vũ Phi đi, tôn nhi xin bà đấy, chịấy không những cứu mạng của tôn nhi, mà còn đối xử với tôn nhi rất tốt, lại làngười lương thiện, nếu bà không cứu chị ấy, cháu cũng không muốn sống nữa.” Mộttiểu nữ nhi khoảng tám chin tuổi cầu xin một người phụ nữ trung niên khoảng hơnbốn mươi tuổi.
“Linh Lung a, quản chuyện riêng tư dưới phàm trần làphải chịu phạt đó, không phải là bà nội không muốn cứu ân nhân của cháu.” Ngườiphụ nữ thất vọng nói.
“Nếu như bà không cứu, vậy thì cháu sẽ nhả nội đơn racho Vũ Phi!” Tiểu nữ hài hăm dọa nói, nhưng lại không có ý đe dọa chút nào.
“Linh Lung a, tuyệt đối không được a, cháu chưa thựchành đủ, nhả nội đơn, cháu sẽ bị hồn xiêu phách tán a!” Người phụ nữ vội vàngkhuyên nhủ.
“Bà nội, chẳng phải là bà thường dạy cháu, đó sao! Cònnói mình thường làm việc thiện, sao bà lại quên rồi?” Nói rồi khóc ô ô.
“Được, được, được, bà cứu, bà cứu, được chưa nào?”Nghe thấy lời bà nội nói, tiểu nữ hài đang khóc cười ngay.
“Khởi bẩm hoàng thượng, ngoài cung có một nhười phụ nữtrung niên, nói rằng có thể cứu chữa cho hoàng hậu nương nương.” Một tên hậu vệquỳ dưới đất nói.
“Mau mời vào!”
“Ngươi có thể cứu hoàng hậu? Ngươi hiểu y thuật? Trẫmlàm sao có thể tin được ngươi?” Thạnh Hạo nghiêm nghị dò xét người phụ nữ trungniên.
“Hoàng thượng, tuy thảo dân không hiểu y thuật, nhưngchắc chắn có thể cứu được hoàng hậu nương nương, thái y trong cung của ngàitinh thông y thuật, nhưng có cách làm hoàng hậu tỉnh lại?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-vuot-thoi-gian-la-de-yeu-anh/1609990/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.