Kể từ hôm đó, Tiết Hâm không còn đến tìm cô nữa.
Thi thoảng vô tình chạm mặt, Tiết Hâm chỉ nhìn cô giây lát liền lướt qua, giống như hai người vốn không quen biết nhau vậy.
Hàn Nhược Linh cũng không biết đây là anh đang chiến tranh lạnh với cô, muốn chờ cô đến xin lỗi hay là thật sự muốn cắt đứt quan hệ với cô, nhưng trừ phi anh không còn thích cô nữa, nếu không cô sẽ không chủ động bắt chuyện với anh.
Nguyên chủ, nếu Tiết Hâm nghĩ thông, tôi tình nguyện thay cô gìn giữ tình bạn này, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Không còn bị Tiết Hâm quấy rầy, mỗi ngày của Hàn Nhược Linh đều thong thả thoải mái trôi qua, nhưng Hàn Nhược Linh đã quên một điều, sóng yên biển lặng chính là dấu hiệu của cơn bão sắp đến.
Tại cổng trường một buổi sáng, các học sinh khoác lên mình bộ đồng phục tinh khôi, toát ra một loại hơi thở tươi mát của thanh xuân rôm rả tay kéo tay nắm vừa đi vừa nói. Thi thoảng có vài đạo ánh mắt dừng lại trên người một nữ sinh, mang theo tò mò, ngưỡng mộ hoặc là ghen tị.
Hàn Nhược Linh đeo cặp sách trên vai, mặc kệ ánh mắt của mọi người dưới chân có chút nhún nhảy bước vào trường.
Không nghĩ đến, bản thân xui xẻo gặp tai nạn lại có thể được đến cơ hội trở về thời cấp ba một lần. Trải qua đại học rồi cô mới biết, chỉ có quãng thời gian cấp ba là vô tư vô lự vui vẻ mà quyến luyến nhất.
Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2840041/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.