Đến phòng y tế, Hàn Nhược Linh chợt nhớ đến học sinh cấp ba luôn bị cấm yêu sớm, muốn rút tay lại, ai ngờ Diệp Khinh Quân lại tăng thêm lực đạo, nắm chặt lấy tay cô không buông.
Nhân viên y tế trong phòng thấy có người đến thì ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn đến nơi hai bàn tay nắm chặt, ánh mắt cô lóe lên sự ngạc nhiên.
Học sinh bây giờ đều bạo gan đến vậy rồi à? Còn dám quang minh chính đại dắt tay nhau đi trong trường?
Còn chưa kịp mở lời nhắc nhở, Diệp Khinh Quân đã dắt Hàn Nhược Linh đến trước bàn làm việc, đem hai tay cô giơ đến trước mặt nhân viên y tế.
Tầm mắt của nhân viên y tế chuyển xuống dưới, chợt phát hiện nơi cổ tay Hàn Nhược Linh đầy vết trầy xước rướm máu, da thịt xung quanh đỏ ửng lên, mọi lời định nói đều quên hết, vội vàng lấy ra bông băng thuốc sát trùng xử lý vết thương cho cô.
"Sao lại bị thế này? Các em đã làm gì vậy?" Cô lẩm bẩm khiển trách, "Sao giống như bị vật gì siết chặt mài mòn vậy..."
Sát trùng vết thương xong, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Nhược Linh hỏi, "Còn vết thương nào nữa không?"
"Còn," Diệp Khinh Quân trả lời, nâng khuỷu tay trái của Hàn Nhược Linh lên.
Hàn Nhược Linh kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ đến vết thương này anh cũng chú ý đến.
Nhân viên y tế nhìn chỗ xước nơi khuỷu tay của Hàn Nhược Linh, không sát trùng mà thu dụng cụ lại, "Vết thương này nhỏ thôi, gần khép lại rồi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2840037/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.