Chương trước
Chương sau
Lúc về đến nhà, tài xế dặn dò Hàn Nhược Linh ngồi yên trên xe rồi chạy vào nhà gọi người hầu ra đỡ cô. Lúc cha mẹ cô nhìn đến con gái mình bước chân khập khiễng đi vào nhà, hai người sốt sắng lo lắng không thôi, Hàn Nhược Linh phải nhấn mạnh bản thân chỉ bị bong gân nhẹ, vài ngày là khỏi, hai người mới bình tĩnh xuống.

Hàn Nhược Linh không muốn làm to chuyện nên chỉ giải thích là do tai nạn, mà thật ra thì cô cũng không có chứng cứ chứng minh Lý Nghiên Tuyết là cố tình, chỉ là dựa vào trực giác, cả cô và Diệp Khinh Quân đều cảm thấy đây không phải là tai nạn mà thôi.

Để người hầu giúp mình lên phòng, Hàn Nhược Linh thay sang đồ mặc ở nhà rồi ngả lưng xuống giường, cầm lên điện thoại nhắn tin cho Diệp Khinh Quân.

"Cậu về nhà chưa?"

Chỉ vài giây sau, Diệp Khinh Quân đã trả lời, "Sắp rồi."

Hàn Nhược Linh cười tủm tỉm nằm nghiêng sang một bên, ngón tay thoăn thoắt di chuyển trên màn hình, "Cậu không làm gì quá đáng đó chứ?"

"Cậu hỏi nhiều lần như vậy, rốt cuộc là vì suy nghĩ cho tớ hay là lo lắng cho cô ta?"

Hàn Nhược Linh phì cười.

Sao cô lại nghe được một chút vị chua trong câu chữ của anh nhỉ.

"Đương nhiên là suy nghĩ cho cậu rồi, lỡ cậu bị người lớn trách mắng thì sao?"

"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì, tớ có chừng mực."

Hàn Nhược Linh rất tin tưởng Diệp Khinh Quân, thấy anh khẳng định như vậy thì cho rằng anh cùng lắm chỉ đe dọa hay ép buộc cô ta thú nhận mà thôi, liền không để chuyện này trong lòng.

Sáng hôm sau, Hàn Nhược Linh đến trường, thấy Diệp Khinh Quân đúng như lời đã hứa đứng sẵn ở cổng trường đợi cô.

Nhận ra xe của cô, anh nhanh chóng bước lại, tài xế còn chưa kịp xuống thì cửa xe đã bị anh mở ra, sau đó vươn tay cẩn thận ôm Hàn Nhược Linh ra ngoài.

Tài xế gãi mũi, chào tạm biệt cô rồi lái xe đi.

Hàn Nhược Linh ôm cặp sách trong lòng, bản thân lại được anh ôm thong dong tự tại đi trong sân trường, dẫn đến sự chú ý của không biết bao nhiêu cặp mắt của cả học sinh lẫn giáo viên.

Biết không nói lại anh, Hàn Nhược Linh cũng không mở miệng khuyên nhủ nữa, chỉ xấu hổ nép mặt trong ngực anh, lòng thầm cầu nguyện cổ chân mau lành.

Nhìn người trong ngực ngượng ngùng, ánh mắt Diệp Khinh Quân nhu hòa xuống, đôi tay ôm lấy cô càng thêm chặt.

"Hôm qua tớ để ý một chuyện," Diệp Khinh Quân mở miệng nói.

"Chuyện gì?" Anh chỉ nói một nửa khiến Hàn Nhược Linh không khỏi tò mò.

"Chúng ta hiện tại chính là người yêu, đúng không?" Anh cúi đầu nhìn cô cười hỏi.

Hai gò má Hàn Nhược Linh hơi phớt hồng, ân một tiếng.



"Nhưng mà hôm qua cậu lại vẫn gọi tớ là Diệp Khinh Quân."

"À..." Hàn Nhược Linh nhanh chóng hiểu được ý anh, đang định mở miệng gọi Khinh Quân thì lại nghe anh nói tiếp.

"Tiểu Linh, gọi Quân đi."

Sắc đỏ trên mặt Hàn Nhược Linh bỗng đậm lên, cũng không biết là vì hai tiếng Tiểu Linh hay là vì tiếng Quân kia.

Hàn Nhược Linh ngại ngùng mấp máy môi, dưới sự chờ đợi của Diệp Khinh Quân, nhỏ nhẹ gọi, "Quân..."

"Ân," Diệp Khinh Quân đáp lại, vui vẻ hài lòng cười, "Thật ngoan."

Trong tâm Hàn Nhược Linh dâng lên một trận bất đắc dĩ. Rõ ràng cô lớn hơn anh bốn tuổi, vậy mà sao mỗi lần ở bên cạnh anh, cô đều có cảm giác như mình mới là người nhỏ tuổi hơn vậy? Đối với chuyện này, cô không những không thấy bài xích, thậm chí còn có cảm giác vốn dĩ nên là như thế?

Vào trong lớp, Tô Kiêu thấy hai người đến thì nhanh chóng giúp đỡ kéo ghế Hàn Nhược Linh ra, Diệp Khinh Quân nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống.

Tô Kiêu và Từ Minh đã xử lý xong đống kẹo chocolate của Diệp Khinh Quân, đưa cho cô mấy viên kẹo cô thích.

Hàn Nhược Linh cầm viên kẹo trong tay, lúc trước thì không thấy gì, hiện tại bỗng có chút ghét bỏ.

Có thể là hiện tại đã có thân phận rồi, việc ăn giấm liền trở nên đúng lý hợp tình.

"Sao thế? Ngán rồi à?" Diệp Khinh Quân thấy cô nhìn chằm chằm viên kẹo thì hỏi, "Để mai mua kẹo vị cam cho Tiểu Linh nhé?"

Hàn Nhược Linh lườm anh, mang theo ý vị hờn dỗi nói, "Cậu thật đào hoa."

Diệp Khinh Quân hơi giật mình, hiển nhiên không nghĩ đến hai tháng qua cô không hề có ý kiến gì với chuyện này vậy mà hiện tại lại đột nhiên giận dỗi, khẽ cười thành tiếng, cầm bàn tay cô lên bóp nhéo, "Tiểu Linh ghen sao?"

Hàn Nhược Linh nhăn mũi, muốn giật tay lại, không ngờ Diệp Khinh Quân đã có sự chuẩn bị từ trước, nắm chặt.

"Không thích thì không cần ăn nữa," anh cầm mấy viên kẹo lên ném cho Tô Kiêu và Từ Minh, lại nói với hai người họ, "Sau này hai cậu đi học sớm một chút, ngăn cản bọn họ nhét kẹo tỏ tình."

"Ah???" Tô Kiêu rầu rĩ nhìn anh, vậy là sau này không còn kẹo miễn phí để ăn nữa sao?

Nhưng mà thấy Diệp Khinh Quân nhàn nhạt nhìn mình, anh và Từ Minh vội đồng ý, "Quân ca yên tâm, nhất định sẽ!"

Trong lòng bắt đầu tính toán xem rốt cuộc nên dậy sớm cỡ nào.

Không thì bọn họ gian lận một chút, chỉ cần đến sớm hơn Hàn Nhược Linh, sau đó xử lý sạch sẽ đống thư tình, lại giấu nhẹm kẹo không cho Hàn Nhược Linh thấy, như vậy là được cả đôi đường, đúng không?

Nghe Diệp Khinh Quân dặn dò hai người họ, trong lòng Hàn Nhược Linh còn ngọt hơn cả khi ăn kẹo, vui vẻ để cho Diệp Khinh Quân tùy tiện nghịch tay mình.

Trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu, Trần lão sư đột nhiên ghé qua lớp, đứng ở trên bục giảng vỗ tay hai tiếng ra hiệu cho cả lớp im lặng, "Hôm qua Lý Nghiên Tuyết đã xin thôi học ở trường chúng ta, từ hôm nay trở đi bạn ấy sẽ không theo học ở đây nữa. Được rồi, cô chỉ thông báo cho các em biết vậy thôi. Sắp vào học rồi, các em ngoan ngoãn tập trung nghe giảng cho cô, rõ chưa? Cô đi đây."

Trần lão sư còn chưa hoàn toàn rời khỏi phòng, cả lớp đã bùng nổ trước tin tức mà cô mang đến.



"Cái gì? Nghiên Tuyết nghỉ học rồi? Tại sao vậy cô?"

"Sao lại đột ngột vậy? Cậu ấy chuyển đi đâu?"

"Không thể nào! Nghiên Tuyết có nói gì với bọn tớ đâu! Đang yên đang lành sao lại chuyển trường?"

Hàn Nhược Linh nghe bọn họ nói, liếc nhìn sang người bên cạnh, thấy anh thong dong mắt mang theo ý cười nhìn mình, cô liền biết đây là tác phẩm của anh.

Xem ra đúng như cô đoán, anh đe dọa Lý Nghiên Tuyết nghỉ học.

Hàn Nhược Linh ngây thơ không biết rằng mình chỉ đoán được một nửa sự thật mà thôi.

Lý Nghiên Tuyết khiến cô bị bong gân, Diệp Khinh Quân sao có thể để cô ta lành lặn mà thôi học được?

Lý Nghiên Tuyết đột ngột nghỉ học khiến cả lớp rất hoang mang, nhưng mà qua mấy ngày, mọi người liền quen dần, chuyện này chậm rãi lắng xuống.

Chỉ là... sau ngày thứ hai Lý Nghiên Tuyết nghỉ học, ánh mắt của hai cô bạn kia khi nhìn Diệp Khinh Quân đều tràn ngập sợ hãi, một chút ánh sáng cũng đều không còn nữa.

Bọn họ đi học được hơn một tháng thì đến Tết, toàn trường được nghỉ học hai tuần, cha Hàn Nhược Linh cũng tự cho mình ba ngày nghỉ Tết, dành thời gian bên vợ và con gái.

Đột nhiên xa cách hai tuần, Hàn Nhược Linh rất nhớ Diệp Khinh Quân. Trong mấy ngày nghỉ, hầu như lúc nào Hàn Nhược Linh cũng mang theo điện thoại bên mình, tùy thời kiểm tra tin nhắn.

Ban đầu hai vợ chồng Hàn gia còn không hiểu, nhưng khi nhìn đến Hàn Nhược Linh tươi cười hào hứng khi điện thoại báo có tin nhắn đến, bọn họ liền biết là vì cớ gì.

Thấy con gái bảo bối nhà mình bị thằng nhóc kia mê hoặc như vậy, trong lòng Hàn lão gia cực kỳ không vui, giống như cải trắng tươi non xinh đẹp mình mất công cẩn thận nâng niu nuôi lớn mười mấy năm qua, chớp mắt đã bị heo gặm đi mất.

Lại còn quang minh chính đại trước mặt ông gặm đi!

Mặc dù... con heo này điều kiện cũng khá tốt... nhưng mà heo thì vẫn là heo!

Cũng may Hàn Nhược Linh còn hiểu chuyện, đêm ba mươi Tết và mồng một biết đường bỏ điện thoại qua một bên, dành hầu hết thời gian cho cha mẹ mình mới không khiến Hàn lão gia đối với Diệp Khinh Quân hung hăng cho một điểm trừ lớn.

Từ mấy ngày trước, Hàn gia đã cho người hầu về nhà ăn Tết nên đến đêm 30 trong nhà chỉ còn lại gia đình ba người.

Mấy ngày nay, Hàn Nhược Linh cùng với mẹ mình lao đầu vào dọn dẹp nhà cửa. Hôm 30, cô xuống bếp phụ giúp Hàn phu nhân nấu nướng, Hàn lão gia thì tập trung dọn bàn bày cỗ để cúng tất niên.

Trước giao thừa nửa tiếng, bàn cúng trừ tịch đã được hai vợ chồng Hàn gia bày biện đâu vào đấy, chỉ còn chờ đến đúng giờ liền làm lễ.

Cúng trừ tịch xong, năm cũ qua đi nhường lại chỗ cho năm mới, cha mẹ Hàn Nhược Linh đau lòng cô nên bảo cô đi ngủ trước, hai người ở lại dọn dẹp.

Hàn Nhược Linh thật sự buồn ngủ, thấy cha mẹ kiên quyết bảo không cần mình giúp thì nghe lời trở về phòng, sau khi gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho Diệp Khinh Quân, Tô Kiêu cùng với Từ Minh xong thì nhắm mắt đi ngủ.

Vì ban đêm ngủ trễ nên sáng hôm sau hơn chín giờ Hàn Nhược Linh mới thức dậy, sau khi ăn sáng xong cô thay sang quần áo mới đi theo cha mẹ đến nhà họ hàng chúc Tết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.