Một lát sau, Mộ Tử Quân cắt xong dĩa thịt, anh bỏ dao nĩa sang một bên, ngước lên thấy cô ngoan ngoãn chờ đợi nhìn mình thì không khỏi cong môi cười, một tay cầm dĩa của mình một tay cầm dĩa của cô trao đổi.
Bạch Tố Linh thực ra đã hơi đoán được nhưng lại không dám tin tưởng, nay nhìn đến hành động này của anh, cô liền không kiềm được kinh ngạc.
"Ăn đi," Mộ Tử Quân nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa một tia ôn nhu.
"Ah... cám ơn Mộ tổng," nhìn dĩa thịt đã được anh cắt tốt, tâm Bạch Tố Linh hơi rung nhẹ.
Cô cầm nĩa lên, xiên một miếng thịt cừu vuông vắn được nướng hoàn mĩ, cho vào miệng chậm rãi nhấm nuốt.
Bữa tối trôi qua trong bầu không khí thư thả và yên bình.
Nhưng bầu không khí này chỉ có thể duy trì đến lúc hóa đơn được đưa lên.
Bạch Tố Linh cầm hóa đơn trên tay, trong lòng run rẩy một trận.
Hai mươi lăm triệu...
Cô biết đi đâu lấy hai mươi lăm triệu bây giờ...
Cô chỉ đủ khả năng để trả năm triệu, vốn nghĩ cùng lắm chỉ lên đến mười triệu nên ban đầu cô mới nói với Tề Hinh là muốn mượn vài triệu, không nghĩ đến Mộ Tử Quân lại chọn ARISTA.
Mộ Tử Quân nhìn Bạch Tố Linh quẫn bách xem hóa đơn, khóe môi hơi câu lên tạo thành độ cong khó lòng nhận ra.
Bạch Tố Linh khép hóa đơn lại, chậm rãi đặt lên bàn, cố gắng bình tĩnh nói với Mộ Tử Quân, "Mộ tổng, tôi xin phép đi gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839776/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.