Chương trước
Chương sau
Mộ Tử Quân nhíu mày nhìn Thuần đạo diễn hỏi, "Cảnh quay thế này tổng cộng bao nhiêu cái?"

Thuần đạo diễn nhìn thái độ của anh, giống như đoán được tiếp theo anh sẽ nói cái gì nên có chút bất đắc dĩ trả lời, "Ba cái..."

"Cái nào cắt được thì cắt đi, còn không cắt được thì dùng thế thân," Mộ Tử Quân dùng giọng điệu không cho phép phản đối nói.

Thuần đạo diễn thầm thở dài trong lòng, đáp, "Được, tôi đã biết rồi," sau đó quay sang cùng biên kịch bàn bạc lại.

Thôi vậy, đằng nào dựa vào biểu hiện của Bạch Tố Linh, loại cảnh quay này cho dù có quay thêm trăm lần cũng không đạt.

Nhận được đáp ứng, Mộ Tử Quân hài lòng đi đến bên cạnh Bạch Tố Linh đang rầu rĩ cầm kịch bản ôn lại. Bạch Tố Linh cảm nhận có người tới gần thì ngẩng đầu lên, thấy là anh thì mỉm cười hỏi, "Sao hôm nay anh lại đến?"

Mộ Tử Quân kéo cô dậy, "Đến đón em, đi thôi, thay quần áo rồi đi ăn tối."

"Ah? Nhưng em còn cảnh quay mà?" Bạch Tố Linh không hiểu hỏi.

"Không còn nữa," Mộ Tử Quân thản nhiên trả lời.

Bạch Tố Linh chớp mắt hai cái, hiểu ra anh đã nhúng tay vào, tuy có chút áy náy với đạo diễn và biên kịch nhưng rốt cuộc vẫn vui vẻ đứng dậy đi thay đồ.

Cô thật sự diễn không được a...

Cầu mong sau này không cần xuyên đến diễn viên nữa.

Thay đồ xong, Bạch Tố Linh chạy đến chỗ đạo diễn thành thật nói một câu xin lỗi rồi cùng Mộ Tử Quân rời đi.

"Tiểu Linh muốn ăn cái gì?" Ngồi ở trong xe, Mộ Tử Quân hỏi.

"Em cũng không biết nữa, anh chọn đi," Bạch Tố Linh suy nghĩ trong tích tắc rồi nói.

Mộ Tử Quân khởi động xe, khóe môi hơi cong lên trêu đùa cô, "Sẽ không đợi anh chọn xong em lại bảo không thích đấy chứ?"

"Không có đâu, đã bảo tùy anh thì chính là tùy anh đấy!"

"Được," Mộ Tử Quân tranh thủ đưa tay xoa đầu cô, "Vậy để anh suy nghĩ xem."

Bạch Tố Linh cười cười, cùng anh nói những chuyện vu vơ diễn ra trong ngày, đôi mắt đôi lúc lơ đãng nhìn ra ngoài quan sát cảnh thành phố buổi tối.

Được vài phút, Bạch Tố Linh bỗng nhìn thấy một điểm kỳ lạ, nhất thời sự chú ý không đặt trên cuộc đối thoại nữa, mắt chăm chăm nhìn vào gương chiếu hậu.

Thấy cô đột nhiên không nói chuyện nữa, Mộ Tử Quân đưa mắt nhìn thoáng qua, thấy cô nghiêm túc nhìn ra ngoài thì không nói gì, yên lặng lái xe.

"Ký chủ, đúng là chiếc xe đó đã luôn đi theo chúng ta từ đầu đến giờ."

Nghe được câu trả lời Ellie, trong lòng Bạch Tố Linh dâng lên một cỗ bất an nhè nhẹ. Cô quay sang nói với Mộ Tử Quân, "Quân, hình như có một chiếc xe luôn đi theo chúng ta. Có phải là em nghĩ nhiều rồi không?"

"Không đâu, đúng là đi theo chúng ta đấy."



"Tại sao? Bọn họ là ai vậy?" Bạch Tố Linh sốt sắng.

"Người của Phùng Thiên," Mộ Tử Quân bình thản trả lời.

Nhưng Bạch Tố Linh lại không bình tĩnh được như anh, "Có phải ông ta muốn trả thù anh không? Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Mộ Tử Quân nhìn cô, nhẹ cười, đưa tay xoa đầu cô hỏi, "Tiểu Linh có sợ đánh nhau không?"

Bạch Tố Linh giật mình nhìn anh, vài giây sau liền hiểu anh định làm gì, hơi mím môi, rốt cuộc trả lời, "Chỉ cần anh không bị thương, em sẽ không sợ."

Độ cong nơi khóe môi Mộ Tử Quân tăng lên, sủng nịch nói, "Được, nghe Tiểu Linh."

Ánh mắt Mộ Tử Quân nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo đối với chiếc xe hơi bảy chỗ màu đen vẫn luôn theo sau mình mấy ngày nay.

Nếu bọn chúng đã dai dẳng như vậy, anh chỉ đành hảo hảo mà tiếp đón bọn chúng thôi.

Mộ Tử Quân điều khiển xe, khung cảnh bên ngoài dần trở nên vắng vẻ nghèo nàn hơn, Bạch Tố Linh nhận ra bọn họ đang dần đi về phía ngoại ô.

Phim trường vốn nằm ở rìa nội thành nên đi ngoại thành không lâu, hơn nửa tiếng liền đến. Mộ Tử Quân lại lái xe đi thêm chút nữa, đến khi xung quanh chỉ còn mấy nhà dân thấp thấp, hai bên đường là đồng cỏ bao la thì dừng lại.

"Ngoan ngoãn ngồi trên xe, được chứ?" Mộ Tử Quân quay sang dặn dò cô.

Bạch Tố Linh chưa từng thấy anh ra tay nên không biết thân thủ anh thế nào, có chút lo lắng cầm lấy tay anh nói, "Nhất định không được bị thương."

"Nghe theo Tiểu Linh," Mộ Tử Quân sờ đầu cô rồi xuống xe.

Bạch Tố Linh tuy không được phép xuống xe nhưng cô vẫn có thể thông qua cửa kính sau xe để nhìn ra ngoài. Lúc thấy từ chiếc xe hơi đằng sau bước xuống tám người đàn ông cao to, trên tay ai nấy đều mang theo vũ khí, có gậy gộc còn có cả dao, sắc mặt hung dữ cười gằn tiến đến chỗ Mộ Tử Quân thì tâm không khỏi thắt lại.

Cô lấy ra điện thoại, nhập sẵn số điện thoại của cảnh sát, chỉ chờ có chuyện xảy ra liền lập tức gọi đi.

Nhưng mà, Mộ Tử Quân lại không để cô có cơ hội thực hiện điều này.

Thông qua cửa kính mờ ảo, dưới ánh sáng hữu hạn, Bạch Tố Linh thấy rõ bóng dáng Mộ Tử Quân nhanh nhẹn tới lui giữa đám người, những lúc cô cho rằng các loại gậy gộc dao sắc kia sẽ tổn thương đến anh thì Mộ Tử Quân lại luôn tránh né được trong gang tấc.

Trong tay anh không có vũ khí nhưng từng đòn từng đòn đánh ra đều hướng đến điểm chí mạng của đối phương. Không hề có kỹ xảo dư thừa, cũng không hề có những động tác đẹp mắt giống như trong phim ảnh hay trong những trận thi đấu võ thuật, từng chiêu của anh đều như chỉ vì một mục đích duy nhất, giết người.

Không đến ba phút sau, toàn bộ tám người đều bất động nằm ở dưới đất, trong mắt tràn ngập kinh hoàng cùng sợ hãi nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt họ.

Người này chính là ma quỷ! Một chiêu đánh lên người liền khiến bọn hắn như bị tê liệt, không cách nào nhúc nhích!

Lúc trước vì sao hắn lại đồng ý cuộc giao dịch này chứ?!!!

Trước giờ bọn chúng nhận qua vô số đơn hàng, đã bao giờ thất bại qua? Hắn còn nhớ một đơn hàng kia, đối phương lúc đó mang theo một đội mười người vệ sĩ chuyên nghiệp, bọn chúng khi đó chỉ dựa vào năm người cũng có thể giải quyết a!!!

Lúc Phùng Thiên khăng khăng thuê đủ tám người bọn họ đi tìm Mộ Tử Quân tính sổ, hắn còn cho rằng Phùng Thiên làm chuyện ruồi bu.

Không nghĩ đến, người này, trong tay không có lấy một thứ vũ khí, chỉ dùng ba phút liền hoàn toàn đánh bại tám người bọn họ.

Mộ Tử Quân phủi phủi tay, hạ tầm mắt nhìn bọn họ, nhếch môi khinh thường, "Chỉ có tám người, lại còn là loại mặt hàng này, xem ra Phùng Thiên cũng không thực sự để tao vào mắt."



Nói xong anh quay trở lại xe, được Bạch Tố Linh sốt sắng đón tiếp, "Anh thế nào? Có bị thương ở đâu không?"

Anh nở nụ cười trấn an cô, "Không có, anh đã đồng ý với Tiểu Linh rồi, sao có thể thất hứa được chứ?"

Thấy anh khẳng định bản thân không bị thương, lúc này Bạch Tố Linh mới dám thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Tử Quân cười cười, lúc nhìn thấy số điện thoại trên màn hình điện thoại cô thì ý cười càng sâu, đưa tay nhéo má cô rồi cầm điện thoại của mình lên, gọi trợ lý đến xử lý tám người kia, sau đó lái xe trở lại nội thành.

"Chúng ta cứ đi như vậy bọn họ sẽ không chạy mất chứ?" Bạch Tố Linh lo lắng hỏi.

"Sẽ không."

Nghe anh trả lời chắc nịch như vậy, Bạch Tố Linh không khỏi quay sang nghi hoặc nhìn anh, nhưng thấy Mộ Tử Quân không có ý định nói rõ thì không để tâm nữa, hỏi sang chuyện khác, "Hình như anh đánh nhau rất giỏi."

Mộ Tử Quân nghe ra được cô còn vế sau, hơi cười nói, "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."

"Hì hì," Bạch Tố Linh cười, bộ dạng lấy lòng làm nũng nói, "Anh dạy em đánh nhau được không?"

Ban nãy nhìn anh ra tay, cô bỗng nhớ ra mình từng có ý định học võ ở thế giới trước. Nếu như cô sớm học võ từ trước, lúc nãy cô đã có thể ra ngoài giúp anh rồi, mà không phải là ngồi ở trong xe lo lắng bất an.

Mộ Tử Quân ngạc nhiên nhìn cô, hỏi lại, "Em đang nói nghiêm túc đấy à?"

"Tất nhiên là nghiêm túc rồi."

"Nhưng còn việc đóng phim của em thì sao? Sẽ rất mệt đấy."

Nhớ đến lịch quay của mình hằng ngày, Bạch Tố Linh suy nghĩ một lúc, "Vậy đợi đến khi em rảnh thì anh dạy em nhé?"

"Được," Mộ Tử Quân mỉm cười cưng chiều nói.

*

Ngày hôm sau, Bạch Tố Linh nhìn các trang báo mạng ầm ĩ đăng bài về lịch sử phạm tội của Phùng Thiên, nào là thuê xã hội đen đánh người, nào là cho người bắt cóc thân nhân của các nghệ sĩ để ép buộc bọn họ, không khỏi cảm thán Mộ Tử Quân ra tay thật nhanh.

Phùng Thiên cứ muốn lao đầu vào chỗ chết làm gì chứ.

Lúc đến phim trường, biên kịch đưa cho cô kịch bản mới, hai cảnh quyến rũ và thân mật với Hoàng đế trong đó đã bị cắt bỏ, chỉ còn giữ lại duy nhất một cảnh.

Thuần đạo diễn nắm lấy tay cô, đau khổ nói, "Bạch Tố Linh, nhân vật này là yêu phi a, ít nhất cũng phải có một cảnh quay cô quyến rũ Hoàng đế. Lúc quay toàn thân thì có thể dùng thế thân, cô cố gắng diễn một cảnh thật tốt cho phần quay cận mặt có được không?"

Thấy đạo diễn cùng biên kịch đau khổ năn nỉ nhìn mình, trong tâm Bạch Tố Linh dâng lên cảm giác áy náy, đành thỏa hiệp, "Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng có lẽ tôi sẽ cần thời gian chuẩn bị tâm lý rất lâu..."

"Không sao không sao," Thuần đạo diễn vui vẻ xua tay nói, "Cô cần bao nhiêu thời gian cũng được."

Nhìn Bạch Tố Linh quay người đi đến phòng trang điểm thay đồ, Thuần đạo diễn nhẹ cảm thán trong lòng.

Đơn thuần nghiêm túc trong chuyện tình cảm như vậy, tội gì mà vào cái giới này chứ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.