Chương trước
Chương sau
Mộ Tử Quân và Bạch Tố Linh đi dạo ở ngoài một chút thì trở về, cùng Bạch gia trải qua giao thừa.

Giao thừa trôi qua, cả nhà liền đi ngủ.

Trong nhà chỉ có ba phòng ngủ, chín người đành ủy khuất chen nhau mà nằm, ông bà Bạch một giường, ba chị em Bạch Tố Linh một giường, Mộ Tử Quân, anh vợ cả cùng hai em vợ một giường.

Ban đầu Bạch gia còn lo sợ Mộ Tử Quân không đồng ý, đã nghĩ sẵn trong đầu mấy phương án B, C, D khác, lúc thấy Mộ Tử Quân không hề gì gật đầu bọn họ vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, còn không nhịn được mà hỏi lại anh mấy lần mới thôi.

Sáng hôm sau, mới năm giờ hơn cả nhà đều đã tỉnh. Bọn họ ngày ngày dậy sớm đã quen, dù đêm qua có ngủ trễ thì đồng hồ sinh học cũng không thay đổi.

Nhóm phụ nữ lại xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, nhóm đàn ông thì ngoại trừ cha Bạch, Mộ Tử Quân và ba người còn lại đều ra ngoài đi dạo xung quanh, thăm quan khung cảnh đồng quê lúc sớm và hít thở bầu không khí trong lành.

Sau khi ăn sáng xong, mọi người ngồi quây quần trong phòng khách nói chuyện. Đợi đến lúc thời điểm thích hợp, Bạch Tố Linh lên tiếng.

"Nghĩ hôm nay mùng một Tết, con nói chuyện này có lẽ không ổn lắm, nhưng mà mai con cùng Quân sẽ trở về rồi nên đành xin lỗi mọi người trước vậy."

Nghe cô nói nghiêm trọng như vậy, cả nhà không khỏi khẩn trương lên, ngưng nói chuyện nhìn cô.

"Con có chuyện gì thì cứ nói đi," ông Bạch đại diện lên tiếng, trong đầu suy nghĩ lung tung không biết có liên quan gì đến Mộ Tử Quân hay chuyện cưới hỏi gì đó không.

Bạch Tố Linh nghe ông nói lại không vào chủ đề mà nhìn qua chồng của Bạch Tố Hương, có chút đắn đo, "Anh rể..."

Bạch Tố Hương vội nói, "Vợ chồng chị là một, em cứ nói đi, chị không có chuyện gì muốn giấu anh rể em cả."

"Vậy cũng được," Bạch Tố Linh hơi gật đầu, nói vào chuyện chính, "Hai năm qua hàng tháng con đều gửi tiền lương về, chuyện này mọi người cũng biết, nhưng có một chuyện mọi người có lẽ không biết, số tiền mà con gửi về chiếm sáu phần bảy tổng tiền lương của con, con chỉ giữ lại một phần bảy mà thôi. Ban đầu con nghĩ so với trong nhà thì con là người kiếm được nhiều tiền nhất, giúp đỡ chị cả và chị hai một chút cũng là điều nên làm. Nhưng hiện tại hai chị cũng đã có công việc ổn định, chị cả đã lấy chồng, chị hai cũng sắp kết hôn, con tính toán sau này sẽ không làm như vậy nữa."

Bạch Tố Linh nhìn qua hai em trai mình, nói tiếp, "Theo lý thì Thịnh đã trưởng thành, có thể tự lo cho bản thân rồi, nhưng dù sao bọn con cũng không thiếu thốn nên con quyết định sau này ngoại trừ phụng dưỡng cha mẹ, con cũng sẽ trợ giúp cho Thịnh và Khiêm ăn học đến khi tốt nghiệp đại học. Nếu sau này trong nhà có ai gặp chuyện khó khăn, trong khả năng cho phép con nhất định vẫn sẽ tận lực giúp đỡ."

Cả nhà không ngờ đến cô sẽ nhắc đến chuyện này, sắc mặt ai nấy đều biến đổi.

Mỗi tháng thấy cô đều gửi rất nhiều tiền về còn cho rằng cô kiếm được rất nhiều tiền, hóa ra nhiều như vậy vì đó là phần lớn số tiền cô kiếm được.



Vợ chồng Bạch Tố Hương nghe xong thì sắc mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng xấu hổ, cũng có cảm động biết ơn.

Cửa tiệm tạp hóa của chồng cô có thể có quy mô như bây giờ là nhờ vào một phần tiền mà Bạch Tố Linh gửi về. Khi đó mọi người thấy nhiều tiền như vậy, bớt ra một phần giúp đỡ vợ chồng Bạch Tố Hương cũng không sao. Nhưng bây giờ biết trong số tiền đó vốn có phần của mình, vợ chồng mình cũng đã thực sự dùng, nghĩ như vậy khiến hai người không khỏi xấu hổ, giống như bọn họ thân là anh chị cả lại dựa vào em gái chu cấp mà sống vậy.

Đối lập với Bạch Tố Hương, Bạch Tố Mai vừa nghe nói sau này mình sẽ không được gửi tiền nữa thì nóng nảy cả lên, mở miệng phản đối, "Lúc trước em một thân một mình còn giúp cả nhà, hiện tại nổi tiếng rồi, kiếm được bạn trai giàu có lại trở nên keo kiệt là thế nào?! Bọn nó là em trai em vậy chị không phải chị gái em sao? Tại sao bọn nó được em giúp đỡ thêm những mấy năm trong khi chị lại không được??"

"Mai Nhi, em nói cái gì vậy hả?!" Bạch Tố Hương vừa kinh ngạc vừa tức giận quát.

"Em nói sai cái gì? Vợ chồng chị dựa vào tiền của nó mới có được cửa hàng như bây giờ, sắp tới còn được em rể hùn vốn mở rộng quy mô, sau này cần gì lo vấn đề tiền bạc nữa?? Còn em thì sao? Chỉ có một cái chức công nhân quèn, bạn trai cũng chỉ là nhân viên văn phòng, sắp tới còn tổ chức đám cưới, tiền lấy ở đâu ra?!

Nó may mắn sinh ra với sắc đẹp như vậy, được người ta nhìn trúng, không chỉ làm ngôi sao còn kiếm được bạn trai nhà giàu, không phải nên giúp đỡ người nhà một chút sao? Bây giờ giàu có rồi, không trợ giúp thêm thì thôi, còn cắt bỏ?! Đây là cái đạo lý gì? Được gả vào nhà giàu liền muốn chối bỏ thân gia nghèo nàn quê mùa sao?!"

Bạch Tố Mai càng nói càng khó nghe, sắc mặt mọi người trong nhà đều tái xanh tái trắng, xấu hổ lúng túng lại sợ hãi quan sát phản ứng của Mộ Tử Quân, lại chỉ thấy anh trầm mặc cúi đầu, không nói lời nào.

Bọn họ nào biết, Bạch Tố Linh từ lúc nhận ra được khí thế của anh không đúng đã vội nắm lấy tay anh nhắc nhở, Mộ Tử Quân lúc này mới không phát tác.

Bạch Tố Linh vỗ nhẹ lên tay anh, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Để em tự giải quyết, nhé?"

Thấy anh không lên tiếng phản đối, nhưng lực đạo nơi bàn tay lại tăng lên, Bạch Tố Linh nhẹ cười, biết là anh đồng ý, lúc này mới nhìn qua Bạch Tố Mai.

Ánh mắt của cô vừa lạnh vừa tĩnh, không có nét ngây thơ nhút nhát như trong trí nhớ của Bạch Tố Mai, khiến cô ta đột nhiên rùng mình.

"Chị nói xong rồi, vậy đến lượt tôi nói vài lời, được chứ? Lúc vợ chồng chị cả kết hôn, tôi không thể tham gia, số tiền mà vợ chồng chị cả dùng để chăm lo cho cửa hàng cứ coi như là quà tân hôn của tôi. Lúc chị và anh Minh kết hôn, tôi cũng sẽ gửi quà tân hôn cho chị, không thiên vị ai. Còn về tiền trợ cấp, thật xin lỗi, chị lành lặn tay chân, đầu óc cũng bình thường, có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, vì cái gì tôi phải trợ cấp? Huống chi tôi còn là em gái của chị, không phải con gái chị!

Tôi hiện giờ kiếm được nhiều tiền thì thế nào, Quân nhiều tiền thì thế nào? Đó cũng là tiền của bọn tôi, không phải của chị, tôi muốn dùng thế nào thì dùng, muốn cho ai thì cho. Nói thẳng một điều, thân là em gái, giúp chị là tôi trọng tình nghĩa, không giúp chị cũng là quyền lợi của tôi, không có điều thiên kinh địa nghĩa nào trên mặt pháp luật hay đạo đức buộc tôi phải giúp chị cả.

Thịnh và Khiêm còn đang đi học, tôi vì muốn hai đứa có thể tập trung cho việc học nên mới giúp đỡ bọn nó tiền ăn học, chị hơn bọn nó sáu bảy tuổi, đã sắp kết hôn đến nơi, đi so sánh với hai đứa em một mới thành niên một chưa thành niên chị không thấy mất mặt sao?"

Cả nhà bị lời nói mang đậm lý lẽ không thể nào phản bác nổi cùng với khí thế lạnh băng của Bạch Tố Linh dọa cho ngây người, không nói nên lời, mà Bạch Tố Mai là người bị cô chê trách cũng sững sờ vài giây, lúc sau mới phản ứng lại, tức đến đỏ mặt trợn mắt chỉ vào mặt Bạch Tố Linh.

"Mày, mày dám ăn nói với chị mày như vậy?! Tao xem mày chính là ỷ vào việc làm người nổi tiếng, lại có bạn trai nhà giàu, hiện tại giàu sang rồi liền vứt bỏ gốc gác, coi thường chị gái tao đây! Mày cứ đợi đấy! Để tao xem mày không còn nổi nữa thì còn có thể đối với tao như thế hay không!"

Nói xong, không để cho người nhà kịp khuyên nhủ răn dạy, Bạch Tố Mai đã chạy ra ngoài.



Bầu không khí trong nhà liền trầm xuống, không còn chút sôi nổi tươi tắn của ngày Tết.

Không biết qua bao lâu, cha Bạch rốt cuộc thở dài nói, "Linh Nhi, chị con từ hồi nhỏ đã như vậy, con đừng để bụng. Điều con vừa nói cha hiểu, cha mẹ sẽ không phản đối quyết định của con."

Dù sao đối với họ, hai đứa con trai mới là quan trọng nhất. Gần ba năm nay dựa vào số tiền của Bạch Tố Linh gửi về mà hoàn cảnh sinh hoạt của bọn họ đã khá hơn nhiều, hai đứa con trai của ông cũng được đi học trên thành phố lớn. Hiện tại nghe Bạch Tố Linh nói vẫn sẽ chu cấp cho hai đứa em trai tiền ăn học đến khi tốt nghiệp đại học, ông liền không có ý kiến gì.

Tuy ông trọng nam khinh nữ nhưng cũng không có loại suy nghĩ để con trai ăn bám váy chị gái. Là đàn ông phải ra dáng đàn ông, sao có thể suốt đời dựa vào chị gái nuôi sống được.

Bạch Tố Hương nhìn qua chồng mình, thấy anh gật gật đầu thì cũng nói, "Linh Nhi, bọn chị rất cám ơn em vì đã giúp đỡ gia đình mình mấy năm qua. Nếu không có em, cha mẹ cũng sẽ không có nhà tốt mà ở, vợ chồng chị cũng sẽ không sinh hoạt thoải mái được như bây giờ, Thịnh và Khiêm cũng khó mà học được đại học, Mai Nhi... cũng không thể kiếm được công việc hiện tại."

Công việc của Bạch Tố Mai chính là dựa vào tiền của Bạch Tố Linh để chạy đút lót mới kiếm được.

Bạch Tố Linh mỉm cười, nhẹ lắc đầu tỏ vẻ không phải chuyện gì lớn, không cần phải khách sáo.

Bạch Tố Khiêm lúc này lại lo lắng hỏi, "Lúc nãy chị hai bỏ lại câu như vậy, có phải muốn làm ra chuyện gì bất lợi với chị ba không?"

Nghe anh hỏi, những người khác cũng lo lắng nhìn qua cô.

Bạch Tố Linh lại quay sang nhìn Mộ Tử Quân cười, trả lời bọn họ, "Yên tâm, trong giới giải trí còn không có ai dám đắc tội Quân đâu."

Cả nhà còn chưa kịp hiểu rõ ý của cô thì đã nghe Mộ Tử Quân nói, "Cứ để anh dặn dò một chút cho chắc ăn."

Dứt lời, Mộ Tử Quân lấy ra điện thoại, gọi qua cho trợ lý, "Tuy biết đang Tết, nhưng phiền cậu mấy ngày tới chú ý một chút các tin tức về Bạch Tố Linh."

Trợ lý vội vàng đáp lời, "Vâng vâng Mộ tổng, không có việc gì. Ngài cứ yên tâm."

"Qua Tết lại thưởng thêm cho cậu."

Trợ lý lập tức vui mừng đáp, "Vâng, cám ơn Mộ tổng!"

Mộ Tử Quân hài lòng cúp điện thoại, ngẩng đầu lên thì phát hiện cả nhà Bạch Tố Linh đều đang trợn mắt há mồm nhìn mình, kinh ngạc viết đầy trên mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.