Chương trước
Chương sau
Thấy hiệu quả đã đạt, cũng không thể để mọi chuyện đi quá xa, Hồ Chỉ Cầm lúc này mới nhíu mày, mở miệng khuyên nhủ, "Yên Nhiên, muội đừng nói vậy, nàng dù gì cũng là biểu muội của muội a. Tô nhị tiểu thư chỉ là thích yên tĩnh mà thôi."

Thẩm Yên Nhiên lại vẫn xúc động như trước, không vui phản bác, "Ta chỉ có một biểu muội là Minh Ngọc thôi! Tính chính xác ra thì ta và nàng cũng không có quan hệ huyết thống gì."

Tô Minh Ngọc bị nhắc đến, không thể không lên tiếng bày tỏ thái độ của mình, "Yên Nhiên, dù gì đi nữa nàng cũng là muội muội của ta, ngươi coi như là nể mặt ta đi."

Nói xong, chính nàng lại tự cảm thấy mâu thuẫn, một mặt muốn mọi người tiếp tục nhục nhã Tô Nhu Linh, nhưng nếu thật sự như vậy nàng sẽ lại cảm thấy bọn họ không nể mặt mình.

Tô Nhu Linh nhìn bốn vị được đề danh kinh thành tứ đại tài nữ người xướng người họa, khóe môi nhếch lên ung dung cười, đôi mắt thản nhiên liếc nhìn khắp một lượt những người ở đây, thu hết phản ứng của bọn họ vào mắt.

Sau đó, nàng chuyển ánh mắt trở lại bốn người kia, ra vẻ như vừa nhớ lại điều gì, 'ah' một tiếng nói, "Có vẻ như Thẩm tiểu thư rất xem thường ta vì trong người ta không chảy dòng máu Thẩm gia? Nhưng mà ta nhớ lúc trước Thụy Vương gia đã nói qua, gia giáo của Thẩm gia và Hồ gia nhị phòng cực kỳ tệ nha. Đúng rồi, Vương gia còn nói ngài ấy cảm thấy rất may mắn khi ta, người không mang trong mình dòng máu Thẩm gia, mới là người được chỉ hôn cho ngài ấy. Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?"

Tô Nhu Linh nhìn qua Hồ Chỉ Cầm lúc này đang luống cuống trừng mắt cảnh cáo nàng, tươi cười hỏi, "Lúc đó Hồ tiểu thư cũng ở đó, ngươi không phải cũng đã quên đấy chứ?"

Nàng nói lời này, vừa vặn đem Thẩm Yên Nhiên, Hồ Chỉ Cầm và Tô Minh Ngọc kéo vào, chỉ có Trần Thư Nghiên là vẫn chưa bị liên lụy, nàng nhất thời liền có chút lúng túng, theo bản năng định tránh xa bọn họ, nhưng ở giây cuối cùng lý trí lại kịp thời ngăn nàng lại.

Thẩm Yên Nhiên là bị nói tệ nhất, cả khuôn mặt của nàng đều đỏ bừng lên, phẫn nộ trừng Tô Nhu Linh như muốn giết nàng, quát lớn, "Tô Nhu Linh, ngươi đừng có nói bậy!"

Sắc mặt của Hồ Chỉ Cầm cũng tệ không kém. Tứ đại tài nữ mỗi người đi theo một phong cách khác nhau, trong đó nàng là đi theo hướng ôn văn thanh nhã, thư hương hiểu lễ, hiện tại lại bị Tô Nhu Linh chỉ ra Thụy Vương gia nói nàng gia giáo không tốt, không phải là hoàn toàn phủ định hình ảnh nàng cố gắng xây dựng bao lâu nay sao?!

Tô Minh Ngọc tuy cũng bị dính vào nhưng thực ra nàng chỉ là bị ẩn ý ám chỉ đến. Hơn nữa nàng cũng bị Hiên Viên Hạo Quân chê trách chế nhạo qua, Tô Nhu Linh cũng biết, nhưng khi nãy nàng lại không nói ra, điều này khiến Tô Minh Ngọc cho rằng khí thế hiện tại của Tô Nhu Linh chỉ là mặt ngoài, nàng vẫn nhát gan yếu đuối như trước, vẫn không dám đối đầu với mình. Vì thế, sắc mặt Tô Minh Ngọc tuy không tốt nhưng nàng vẫn nhịn xuống được, giả vờ như chuyện không liên quan đến mình.

Tô Nhu Linh nhìn Thẩm Yên Nhiên căm phẫn trừng mình, nụ cười dần thu lại, chậm rãi đứng lên. Trong một khoảnh khắc, khí thế vương giả từ người nàng phóng ra, toàn bộ các vị tiểu thư đang ngồi ở đây đều bị chấn động, kinh hãi không thôi nhìn nàng.

"Ta nói bậy điểm nào? Mọi lời ta vừa nói đều là trích lại y nguyên câu chữ của Thụy Vương gia. Ngươi là ý nói, Vương gia nói bậy sao?!"

"Ta..." Thẩm Yên Nhiên bị nàng chấn trụ, nghệt mặt nhìn nàng, nhất thời không kịp phản ứng.

"Hơn nữa, chắc là ngươi lại quên, ta hiện tại chính là Thụy Vương phi được Hoàng thượng ban hôn, chỉ chờ qua lễ cập kê liền gả qua cửa. Ngươi không chỉ buông lời hạ nhục ta, còn dám chỉ tay năm ngón đối với ta lớn tiếng. Rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan đó? Là Thẩm gia? Hay là Trấn Quốc tướng quân?"



Lời này Tô Nhu Linh nói thật sự quá nặng, ẩn ý trong đó chính là muốn nói Trấn Quốc tướng quân ỷ vào có công với quốc gia liền không để hoàng quyền vào trong mắt, Thẩm gia ỷ có hắn liền dám bất kính với hoàng thất, dọa đến Thẩm Yên Nhiên trắng bệch cả mặt mày, kinh sợ tột độ.

"Ta, ta không có! Ngươi đừng có nói bậy! Ngươi vu oan ta!" Thẩm Yên Nhiên hốt hoảng phản đối, nhưng đầu óc nàng lúc này loạn thành một đoàn, không nói ra được câu nào để biện hộ cho chính mình.

Tại sao lại như vậy? Tô Nhu Linh sao có thể nói ra được những lời này? Sao có thể có khí thế này chứ?!

Những người khác vừa rồi có lên tiếng bàn luận nói xấu về nàng hiện tại sắc mặt cũng tái đi, nhưng vì Tô Nhu Linh chưa nói đến các nàng nên các nàng không những không lên tiếng nói giúp Thẩm Yên Nhiên mà còn cực lực thu mình lại, lòng cầu mong Tô Nhu Linh sẽ không chú ý đến các nàng.

Không ngờ rằng, nàng chỉ vừa trở thành Thụy Vương phi, cả người đều như được lột xác!

Rốt cuộc là nàng thích ứng quá nhanh hay trước đó chỉ là giả bộ?!

Tô Nhu Linh nhìn Thẩm Yên Nhiên vừa phẫn vừa cuống, đạm nhiên cười hỏi lại, "Ta nói bậy? Không biết là ta nói bậy cái gì? Ngươi không có sỉ nhục ta? Ngươi không có chỉ tay năm ngón với ta? Hay là ngươi không có lớn tiếng với ta?"

Thẩm Yên Nhiên cắn môi, không biết phải phản đối như thế nào. Lúc này nàng gặp chuyện, những người bạn khuê mật thân thiết bao lâu qua người thì thờ ơ, người lại chỉ lo lắng cho bản thân mình khiến cho tâm nàng không khỏi lạnh lẽo.

Đây là cơ hội tốt để Tô Nhu Linh nói cho bọn họ biết nàng đã thay đổi, không còn là cô nương yếu đuối tự ti có thể tùy ý để họ bắt nạt như trước nữa. Vì vậy tuy biết Thẩm Yên Nhiên khó xử, nàng lại không có ý định buông tha dễ dàng như vậy.

Đột nhiên, Tô Nhu Linh phát hiện ánh mắt Thẩm Yên Nhiên sáng lên, tựa như tìm được đường lui, trong lòng nàng liền có suy đoán, xoay đầu nhìn ra phía sau, quả nhiên phát hiện Hiên Viên Hạo Quân đã từ bên kia nguyệt môn qua bên này, theo sau hắn còn có Định Quốc Công thế tử, hai vị công tử Hồ gia cùng với Tô Hữu Khang. Nếu không phải đệ đệ của Thẩm Yên Nhiên còn nhỏ, bữa tiệc hôm nay không tham gia, nàng đoán hẳn hắn cũng sẽ lôi hắn đi cùng.

Hiên Viên Hạo Quân thấy Tô Nhu Linh nhìn mình, khóe môi cong lên mỉm cười, tựa như khen ngợi, cũng tựa như trấn an, khiến lòng nàng nổi lên từng gợn sóng, lập tức tươi cười đáp lại.

Vài vị công tử đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều còn thần thái tuấn lãng địa vị cao quý khiến cho mấy vị tiểu thư đang ngồi ở đây không ai là không e thẹn, mặt mày đỏ ửng đứng lên thi lễ, "Vương gia vạn an."

"Đều miễn lễ đi," Hiên Viên Hạo Quân phất tay, sau đó đi đến bên cạnh Tô Nhu Linh.

Thẩm Yên Nhiên sợ Tô Nhu Linh hướng hắn mách tội, liền vội vàng quỳ xuống, hai mắt ửng đỏ tựa như oan khuất cực kỳ giành nói trước, "Vương gia, ta không rõ vì cớ gì Tô tiểu thư lại nói như vậy, nhưng toàn bộ Thẩm gia trên dưới đều một lòng trung thành với Hoàng thượng, không dám có một tia bất kính nào. Cầu mong Vương gia minh xét!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt bốn nam nhân đi theo sau Hiên Viên Hạo Quân đều thâm trầm đen kịt.

Đang yên đang lành Hiên Viên Hạo Quân đột nhiên muốn chạy qua bên nữ tử, bọn họ sao không đoán được có chuyện xảy ra, trên đường qua đây đều cố tình dùng nội lực nghe ngóng, cơ hồ một chữ đều không lọt khỏi tai bọn họ, cũng rõ ràng đầu đuôi sự tình.



Định Quốc Công thế tử có thể xem như sắc mặt tốt nhất bởi vì vừa rồi muội muội của hắn cũng không bị kéo vào, nhưng bữa tiệc này lại là bọn hắn chủ trì, Thụy Vương gia cùng Vương phi tương lai gặp chuyện ở nhà hắn, hắn sao có thể vui nổi?

Còn sắc mặt kém nhất, tự nhiên là Hồ tam công tử của nhị phòng, sau đó đến Hồ đại công tử đại phòng.

Hiên Viên Hạo Quân như cười như không nhìn Thẩm Yên Nhiên quỳ trên mặt đất, quay sang hỏi Tô Nhu Linh, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngươi kể rõ lại để ta còn minh xét."

Sắc mặt hai người Hồ gia càng thêm tồi tệ, Tô Hữu Khang cũng không nhịn được oán trách nhìn biểu tỷ của mình, cho rằng nàng liên lụy hắn cùng Tô Minh Ngọc. Chỉ tiếc hắn không biết tỷ tỷ hắn đã làm ra hành động gì, nếu không hiện tại cũng sẽ không cho rằng Tô Minh Ngọc là 'vô tội chịu liên lụy'.

Thẩm Yên Nhiên cũng bị thái độ của Hiên Viên Hạo Quân chấn động không thôi. Nàng ban đầu dám gây sự với Tô Nhu Linh, một phần là vì giải hận cho ngày hôm đó, một phần là vì vừa rồi nàng chỉ chê bai Tô Nhu Linh không có tài cán gì, không hề đả động đến thánh chỉ, cho dù Thụy Vương gia có nghe được chỉ sẽ cảm thấy bị nàng làm cho mất mặt mà thôi. Dù sao bọn họ chỉ mới được chỉ hôn, hắn có thể có bao nhiêu cảm tình với nàng chứ?

Cho dù hiện tại sự việc có chút thay đổi, nàng vẫn cho rằng dựa theo cách hành xử thường ngày của hắn, cộng thêm cha nàng còn đang ở phía Bắc canh phòng biên giới, bảo vệ an nguy quốc gia, nàng nói như vậy hắn sẽ phất tay cho qua chuyện này.

Không ngờ đến, hắn lại lựa chọn chống lưng cho Tô Nhu Linh!

Tô Nhu Linh suýt nữa bị phản ứng của Hiên Viên Hạo Quân chọc cười, hai mắt cong cong nhìn hắn.

Hắn rõ ràng cái gì cũng đều nghe được, còn muốn nàng nhắc lại, đây không phải là muốn vả mặt bọn họ lần nữa sao?

Nhưng nghĩ đến hắn là vì mình, nàng tất nhiên ngoan ngoãn tuân theo, kể lại chuyện vừa rồi.

Càng nghe, sắc mặt của Thẩm gia, Hồ gia cùng với hai tỷ đệ Tô gia càng không tốt, những người lúc nãy mở miệng chế giễu Tô Nhu Linh đều lo sợ mình sẽ bị chỉ ra, mà những người còn lại đều im lặng giả làm người vô hình.

Hiên Viên Hạo Quân cúi đầu nhìn Thẩm Yên Nhiên, không nhìn ra hỉ nộ hỏi, "Ngươi cảm thấy ngươi rất oan uổng?"

Thẩm Yên Nhiên sợ hãi run lên, hoảng loạn nói, "Vương gia, ta thật sự không có ý bất kính với hoàng thất-----"

"Ngươi không có ý bất kính với hoàng thất, ngươi chỉ bất kính với nàng mà thôi," Hiên Viên Hạo Quân lạnh nhạt cắt ngang, lời nói lại khiến nàng không cách nào phản bác.

"Nhưng thật đáng tiếc, nàng là Vương phi của bổn vương, ai cũng đều không được phép đối với nàng có nửa điều bất kính! Lúc trước bổn vương tha cho ngươi một lần, không ngờ ngươi vẫn chưa rút ra được bài học. Bổn vương thấy có lẽ những chiến công của Trấn Quốc tướng quân đều sẽ bị đem ra để lấy công chuộc tội cho ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.