Chương trước
Chương sau
Bên trên thấy Thụy Vương gia đã tóm được hai vị tiểu thư, lập tức kiếm một cái thang dây thả xuống.

Đầu của Tô Nhu Linh đặt ở trên vai Hiên Viên Hạo Quân, hắn vì muốn nàng có thể hít thở thông thuận mà luôn dùng sức bơi lên để giữ đầu nàng ở trên mặt nước, chỉ có Tô Minh Ngọc là toàn thân vẫn luôn ở trong nước.

Tô Nhu Linh nhắm mắt giả vờ như đã ngất xỉu, nhân lúc bọn họ vẫn chưa đến gần thuyền, nàng ghé ở bên tai hắn nói nhỏ, "Lát ném nàng ta lên."

Hiên Viên Hạo Quân nhìn người trong lòng, thấy nàng vẫn như cũ nằm yên, hai mắt nhắm nghiền, nhất thời vừa tức vừa buồn cười, khẽ ừm một tiếng đáp ứng nàng.

Lúc đến bên cạnh thuyền, Hiên Viên Hạo Quân nâng chân trái đạp lên thang dây, sau đó điều chỉnh thân thể Tô Nhu Linh để nàng ngồi lên trên đùi mình. Hắn để nàng dựa lưng lên cánh tay trái của mình, bàn tay trái nắm lấy thang dây, tay phải thì bắt lấy cổ tay Tô Minh Ngọc. Sau đó, hắn vận nội lực, đạp chân phải vào thành thuyền, cả người cùng với thang dây bay ra xa.

Đợi đến lúc thang dây hợp với thành thuyền tạo thành một góc khoảng 45 độ, Hiên Viên Hạo Quân nhún chân, rời khỏi thang dây phóng lên trên thuyền.

Do Tô Nhu Linh đang giả vờ bị ngất nên hai tay hoàn toàn buông thõng, lúc Hiên Viên Hạo Quân nhảy lên, thân hình nàng theo quán tính bị đẩy ra ngoài, suýt nữa nàng đã không khống chế được theo bản năng tóm lấy hắn.

Cũng may Hiên Viên Hạo Quân phản ứng nhanh, thân hình vừa nhoáng, bàn tay vốn đang nắm thang dây đã buông ra ôm chặt lấy nàng.

Rầm một tiếng, Hiên Viên Hạo Quân đáp xuống giữa thuyền, Tô Nhu Linh được hắn ôm cẩn thận trong ngực nên không sao, chỉ tội Tô Minh Ngọc bị Hiên Viên Hạo Quân tóm lấy cổ tay, lúc đáp xuống nửa thân dưới đều đập mạnh xuống sàn thuyền, dù vậy nàng vẫn bất tỉnh như cũ.

Hiên Viên Hạo Quân không dây dưa một giây nào, lập tức ném Tô Minh Ngọc cho nha hoàn của nàng rồi nói, "Bổn vương mang Vương phi đi trước, các ngươi tự lo lấy," sau đó lại vận nội công phóng về phía bờ.

Xuân Vũ giật mình, trong khoảnh khắc đã phản ứng lại, trước khi Phi Nhật kịp rời đi thì hô lớn, "Mang theo ta với!"

Phi Nhật hơi khựng lại, sau đó phóng đến chỗ nàng, đưa tay vòng qua eo nàng ôm chặt rồi đuổi theo sau Hiên Viên Hạo Quân.

Đám hạ nhân ngây người trơ mắt nhìn bốn người đi xa, đợi đến khi nghe Hồng Mai quát mắng mới phản ứng lại, vội vàng cho thuyền cập bờ. Lúc Hồng Mai cùng một nha hoàn khác dìu Tô Minh Ngọc xuống thuyền, xe ngựa của Thụy Vương đã đi xa. Các nàng nghĩ nhị tiểu thư đã có Thụy Vương lo liệu, không rảnh quan tâm nàng nữa, gấp gáp mang theo Tô Minh Ngọc trở về Tô phủ.

Bên này, sau khi Hiên Viên Hạo Quân ôm Tô Nhu Linh vào trong xe ngựa, Phi Nhật nhanh chóng đuổi đến, đặt Xuân Vũ ngồi ở bên cạnh rồi điều khiển ngựa, một đường chạy thẳng về Vương phủ.

Lúc này chỉ còn lại hai người, Tô Nhu Linh không đóng kịch nữa, mở mắt ra, vừa vặn thấy Hiên Viên Hạo Quân đưa cho mình một chiếc cẩm bào màu nguyệt nha.

"Ngươi khoác tạm đi, đừng để bị cảm lạnh."

Tô Nhu Linh nhận lấy rồi choàng qua người, che khuất bộ y phục ướt đẫm đã lờ mờ lộ ra cảnh xuân, nhất thời cảm thấy ấm áp hơn một chút, "Đa tạ Vương gia."

Hiên Viên Hạo Quân tựa đầu chống cằm bên vách xe ngựa, như cười như không nhìn nàng, "Nói đi."

Thấy hắn tuy cười nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn tức giận, cộng thêm hiện tại chiếc cẩm bào dự phòng duy nhất bị nàng khoác trên người khiến hắn chỉ có thể mặc y phục ướt nhẹp, Tô Nhu Linh liền chột dạ lại áy náy, đưa tay gãi mũi.



"Đừng làm nũng," Hiên Viên Hạo Quân trầm trầm nói.

Tô Nhu Linh nghi hoặc nhìn hắn, nàng làm nũng bao giờ?

Nàng làm sao biết được, vì rơi xuống nước lạnh nên sắc mặt nàng có chút trắng nhợt, vừa rồi lại còn đưa tay gãi mũi, vào trong mắt Hiên Viên Hạo Quân liền hóa thành một bé mèo con trắng như tuyết, cả người ướt nhẹp chật vật đưa vuốt xoa mặt, đôi mắt to tròn mang theo áy náy nhìn hắn.

Thấy nàng ngây ngô nhìn mình, Hiên Viên Hạo Quân đưa tay bắt lấy bàn tay nàng, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo tựa băng từ tay nàng truyền lại, hắn khẽ nhíu mày, thầm vận nội lực sưởi ấm cho nàng, "Rốt cuộc ngươi tính kế cái gì mà không tiếc đem cả bản thân vào trong đó?"

Tô Nhu Linh vốn đang hơi xấu hổ khi bị hắn nắm tay, nghe hắn hỏi vậy sự chú ý của nàng liền bị chuyển dời, không vui trừng hắn, "Rõ ràng là nàng tính kế ta với ngài, ta tính kế bao giờ chứ!"

Hiên Viên Hạo Quân nhẹ cong khóe môi, "Ah?"

"Lúc nãy không phải nàng rủ ta ra ngoài ngắm cảnh sao? Vừa ra bên ngoài nàng liền đuổi nha hoàn ra xa, sau đó trở mặt chế giễu mỉa mai ta. Nói đủ rồi, nàng liền nghiêng người ngã ra ngoài, trước đó còn không quên hô lên 'muội muội' để vu oan ta.

Ta vốn đoán trước nàng có kế hoạch rồi, chỉ là không rõ nàng tính làm cái gì. Tại khoảnh khắc đó, ta liền đoán được, dứt khoát cũng hô lên 'tỷ tỷ' rồi nhảy xuống. Nhân lúc nàng không để ý, ta đánh ngất nàng, tiếp đó thì ngài cũng nhảy xuống. Chuyện xảy ra sau đó thì Vương gia cũng biết rồi đấy."

Nghe nàng đạm nhiên kể lại, Hiên Viên Hạo Quân tức giận nhéo thịt trong lòng bàn tay nàng. Tô Nhu Linh ăn đau, khó hiểu trừng hắn, lại nghe hắn nói, "Ngươi rõ ràng không biết bơi, vậy mà còn dám nhảy xuống! Rốt cuộc mạng của ngươi quan trọng hơn hay chuyện phản kế quan trọng hơn?"

Tô Nhu Linh mím môi, hai mắt lúng liếng chột dạ nhìn hắn, khe khẽ nói, "Lúc nhảy xuống ta có chuẩn bị trước rồi mà... thật ra ta cũng có biết bơi chút chút..."

"Chút chút của ngươi là huơ tay chân loạn xạ, khó khăn lắm mới không để bản thân tiếp tục chìm xuống, đúng không? Rồi dựa vào cái chút chút đó kéo thêm Tô Minh Ngọc, đúng không?"

Đó còn không phải do nguyên chủ không biết bơi nên nàng mới phải giả bộ sao...

Thấy hắn thâm trầm sắc mặt, nàng vội cười hì hì lấy lòng, "Không phải còn có ngài sao? Ta chính là biết ngài sẽ cứu ta nên ta mới dám làm vậy a."

Hiên Viên Hạo Quân dùng tay dí trán nàng, giả vờ trách cứ, "Đã nói không được làm nũng," lại không biết thái độ của mình có bao nhiêu bất đắc dĩ cùng sủng nịch.

Biết hắn không còn giận nữa, Tô Nhu Linh cũng thẹn thùng cười, "Ta đâu có làm nũng đâu. Ta đang nói thật đấy!"

Hiên Viên Hạo Quân xì một tiếng, cong môi cười, lại chợt nhớ đến cái gì, hỏi nàng, "Nàng ta nói gì với ngươi?"

Tô Nhu Linh 'ah' một tiếng, không hiểu nhìn hắn.

"Không phải ngươi nói nàng chế giễu mỉa mai ngươi sao? Nàng nói những cái gì?"



Tô Nhu Linh nhớ lại mấy lời lúc nãy của Tô Minh Ngọc, trong lòng lập tức chua lòm, lườm hắn một cái sau đó bắt chước giọng điệu và thái độ của Tô Minh Ngọc nói, "Ngươi xinh đẹp không bằng ta, công dung ngôn hạnh không bằng ta, cầm kỳ thi họa không bằng ta, nhà ngoại cũng không bằng ta. Vậy tại sao ngươi lại là người được chọn trở thành Thụy Vương phi?! Trong khi ta còn là trưởng nữ!! Ta không có năng lực thay đổi thánh chỉ, cho nên Tô Nhu Linh, vị trí chính thê ta có thể không cần, nhưng trái tim của Vương gia nhất định phải là của ta! Chỉ có thể là của ta!!"

Nói xong, Tô Nhu Linh không vui liếc hắn, bĩu môi, "Lam nhan họa quốc!"

Biểu cảm của nàng thực sự quá sinh động quá đáng yêu, Hiên Viên Hạo Quân không nhịn được bật cười, đưa tay xoa đầu nàng, "Yên tâm, chỉ thích ngươi mà thôi."

Tô Nhu Linh bị nụ cười ôn nhu đến cực hạn của hắn mê hoặc, nhất thời ngây người nhìn hắn, hai gò má bằng với tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng đỏ lên, tô thêm chút sắc thái cho gương mặt trắng nhợt của nàng.

Nhìn nàng như vậy, tâm Hiên Viên Hạo Quân nhũn ra, ý cười trên môi càng đậm.

"Ký chủ, có nhiệm vụ phụ mới được kích hoạt, khiến cho mục tiêu cả đời không nạp thiếp, thành công được thưởng bảy điểm sinh lực, thất bại bị trừ bốn điểm sinh lực. Chị có muốn nhận không?"

Giọng nói thanh thúy của Ellie bỗng vang lên khiến nàng giật mình bừng tỉnh. Nhận ra mới vừa rồi mình nhìn Hiên Viên Hạo Quân không chớp mắt, nàng tức khắc xấu hổ ngượng ngùng không thôi, vội vàng đánh ánh mắt sang chỗ khác không dám nhìn hắn.

"Em nói cái gì? Khiến Hiên Viên Hạo Quân cả đời không nạp thiếp?"

"Đúng vậy."

"Nhận!" Tô Nhu Linh quyết đoán nói.

Cho dù không có nhiệm vụ này, nàng cũng sẽ cố gắng hết sức để khiến hắn không nạp thiếp. Nàng mang theo tư tưởng hiện đại, sao có thể chấp nhận cùng chung nam nhân với nữ nhân khác được? Nếu có một ngày hắn thật sự hai lòng, nàng cơ hồ có thể khẳng định, nàng sẽ không thể nào tiếp tục ngọt ngào thân mật với hắn như trước, nhiệm vụ chung sống hạnh phúc đến cuối đời với hắn cũng sẽ gặp trở ngại.

Đến lúc đó, nàng thà thất bại cũng sẽ không ủy khuất mình, bởi vì dù sao... khụ, điểm sinh lực của nàng vẫn đủ cho vài lần thất bại.

Huống chi nhiệm vụ phụ này còn thưởng tận bảy điểm nếu thành công a!

"Ngươi đang nghĩ gì đấy?" Thấy nàng hai mắt lóe lên tia sáng giống như đang suy tính điều gì đó, Hiên Viên Hạo Quân không nhịn được hỏi.

"Không nghĩ gì cả," Tô Nhu Linh theo bản năng trả lời, nhưng một giây sau lại thay đổi, "Thật ra thì... lúc trước Vương gia bảo tùy ý ta sử dụng danh của ngài, chỉ cần không hủy nó là được, đúng không?"

"Ừ," Hiên Viên Hạo Quân gật đầu, đợi nàng nói tiếp.

"Vậy nếu như trước đó ta hủy nó, sau đó lại tẩy trắng cho ngài thì có được không?"

Tô Nhu Linh chờ mong nhìn hắn, hai mắt nàng vừa to vừa sáng, không chút nào che giấu ý nghĩ tinh nghịch và tính kế của mình trong đó. Rõ ràng là nàng muốn lợi dụng hắn để tính kế người khác, thậm chí lần lợi dụng này sẽ tạm thời dẫn đến ảnh hưởng xấu nhất định đối với hắn, nhưng không hiểu sao hắn lại không thể nào tức giận hay chán ghét nàng.

Hiên Viên Hạo Quân xoa đầu nàng, dung túng cười nói, "Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.