“Quân!!!” Tô Nhu Linh kinh hoảng hét lớn.
Hiên Viên Hạo Quân nhìn nàng mới giây trước thôi còn cách hắn tầm hai sải tay, nay đã thành chục mét, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng vung roi cho ngựa đuổi theo nàng.
Từ lúc con ngựa vùng lên, Tô Nhu Linh đã hốt hoảng theo bản năng ôm lấy nó, sau đó con ngựa lại đột ngột tăng tốc, cường độ xóc nảy cao khiến nàng khó giữ được thăng bằng, lúc này ngoại trừ ôm cứng lấy con ngựa để không bị nó hất văng ra thì nàng cũng không thể làm gì khác.
Con ngựa giống như bị thứ gì đó kích thích, liều mạng mà chạy, băng qua đồng cỏ xuyên vào khu rừng ở rìa trang trại, cho dù có bị các nhánh cây cản đường nó cũng không quan tâm, cứ điên cuồng lao về phía trước.
Hiên Viên Hạo Quân ở phía sau gấp gáp vung roi ra lệnh cho ngựa tăng nhanh tốc độ. Ban đầu vì nó vẫn còn lý trí, không điên cuồng như ngựa của Tô Nhu Linh nên tốc độ không bằng, khoảng cách chục mét ngày càng xa. Chỉ đến khi bị khí thế của Hiên Viên Hạo Quân dọa đến, nó mới tăng tốc độ đến cực hạn, dần dần rút ngắn lại khoảng cách.
Đợi đến lúc hắn chạy được đến song song với nàng, hắn liền đưa tay ra, hô lớn, “Tiểu Linh, đưa tay cho ta!”
Gió thổi mạnh cộng thêm bị bờm ngựa quật trúng mắt nên nàng vẫn luôn nhắm chặt mắt lại, nay nghe được tiếng của hắn, nàng mới cố gắng mở mắt ra, lập tức thấy một bàn tay cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839697/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.