Vạn Vạn lâm gần giống với rừng nhiệt đới, cây lá rậm rạp xanh tốt, độ ẩm trong không khí khá cao nên dưới đất mọc rất nhiều rêu, thỉnh thoảng lại có một vài động vật bò sát vô hại chạy tới chạy lui.
Cũng may trước khi vào Lãnh Quân đã cho nàng ăn một viên đan dược đuổi trùng, nếu không Vương Hiểu Linh sẽ không chịu nổi.
Lúc tiến vào Vạn Vạn lâm, hai người có gặp một đoàn khác cũng tiến vào. Bọn họ thấy nàng và Lãnh Quân chỉ có hai người thì ngỏ lời mời cùng đi. Lãnh Quân đương nhiên từ chối, nhưng hắn vốn đạm nhạt, lúc từ chối cũng không biết nói cười uyển chuyển khiến cho đối phương khó chịu một trận, trước khi rời đi còn trở mặt nói mấy câu mỉa mai.
Vương Hiểu Linh có chút xấu hổ, nhưng ai biểu người này là sư phụ của nàng, nàng còn có thể làm gì đây? Dù sao đám người đó chỉ là người qua đường, bị nói một chút cũng không hề gì.
Đi sâu vào trong một chút, bọn họ rốt cuộc gặp được con yêu thú đầu tiên.
Vương Hiểu Linh nhìn con thỏ nhỏ đáng yêu trước mặt, không cảm nhận được linh lực dao động trên người nó, thầm đoán hẳn nó còn chưa khai linh trí, không biết tu luyện, liền không tính động thủ.
Nhưng nàng lại quên mất nàng không phải đang đi một mình.
Lãnh Quân mắt không nháy, hơi phất tay, con thỏ trước mắt liền lăn ra chết.
Vương Hiểu Linh giật mình trợn tròn mắt nhìn con thỏ bay đến trước mặt Lãnh Quân rồi bị hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839650/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.