Lúc tu luyện trong Huyền Băng động, Vương Hiểu Linh cũng không ngồi đối diện với hắn nữa mà chọn một góc cách xa hắn nhất ngồi xuống, hại Lãnh Quân phức tạp nhìn nàng một hồi lâu. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng, trầm mặc ngồi xuống vị trí của mình tu luyện.
Lúc đến giờ ăn trưa, Vương Hiểu Linh lại tự động đứng dậy đi đến thiện phòng, Lãnh Quân khẽ mở mắt nhìn theo nàng, chỉ đến khi bóng nàng đã khuất mới thu lại ánh mắt. Hắn rũ mi, hai mắt thâm trầm âm u, lặng người ngồi ở giữa Huyền Băng động khiến hắn trông có chút tịch mịch cô đơn.
Vương Hiểu Linh tất nhiên không biết điều này, từ ngày đầu tiên sau khi trở về từ Vạn Vạn lâm, nàng đã không còn sinh hoạt cùng hắn nữa. Lúc hắn ngỏ ý cùng đi ăn với nàng, nàng đã dứt khoát từ chối, nói rằng không muốn làm phiền hắn. Không chỉ mỗi ăn trưa, mà buổi tối mỗi ngày, nàng cũng sẽ đều tự đi ngủ một mình, không cần hắn theo mình, sáng sớm nếu có ăn sáng nàng cũng sẽ không gọi hắn cùng đi.
Mấy ngày liên tục như vậy, Lãnh Quân sao có thể không nhận ra được nàng đang cố ý giữ khoảng cách với mình chứ?
Bọn họ vốn nên là thế này ngay từ ban đầu. Nam nữ thụ thụ bất tương thân, hắn lại là sư phụ của nàng, nếu bọn họ không giữ chừng mực, bị người ngoài hiểu lầm, người bị tổn thương sẽ chỉ có một mình nàng mà thôi. Hiện tại thấy nàng hành động như vậy, đáng lẽ hắn nên vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839632/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.