Chương Hiển quay trở về nơi ở của mình thì phát hiện Thanh Nhã đang ở đó chờ mình từ bao giờ, bất giác thở dài trong lòng, cất bước đi đến chỗ nàng.
Thanh Nhã vừa thấy hắn hai mắt liền sáng lên, vội vàng chạy lại hỏi han, “Sư huynh, chuyện lời đồn kia là thế nào? Sư thúc thật sự có quan hệ mờ ám với lục sư muội sao? Ngươi có phải mới từ chỗ hắn trở về không? Hắn đã nói gì? Hắn có phản----”
“Được rồi Thanh Nhã,” Chương Hiển cắt ngang, không nhìn ra vui buồn trả lời nàng, “Lời đồn là thật, hai người họ là quan hệ tình lữ. Ta là từ chỗ sư thúc trở về, hắn vẫn bình đạm như thường, dặn dò ta chuẩn bị hai buổi lễ.”
Nghe đến đây, trong tâm Thanh Nhã bỗng dâng lên một loại dự cảm xấu.
“Thứ nhất là buổi lễ xuất sư, thứ hai là buổi lễ kết đạo lữ.”
“Không thể nào!!!” Thanh Nhã thất thố hét lên, hai mắt trợn lớn tràn đầy kinh ngạc cùng tia ghen ghét không kịp che giấu.
Sắc mặt Chương Hiển tức khắc trầm xuống, nửa khuyên nhủ nửa đe dọa nói, “Thanh Nhã, đây là chuyện của sư thúc, không phải ai cũng có thể nhúng tay, kể cả chúng ta! Ngươi tốt nhất dẹp bỏ ý định của mình đi!”
Sắc mặt Thanh Nhã lập tức trở nên trắng bệch, nàng cúi gằm mặt, hai nắm tay siết chặt lại, vừa thẹn vừa phẫn khi bị hắn nói trắng ra như vậy.
“Ta đi trước,” Thanh Nhã bỗng cụt lủn bỏ lại ba chữ rồi xoay người bay vụt đi.
Chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2839624/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.