Chương trước
Chương sau
Trần Khả Linh tự chọn cho mình một con tang thi khác rồi xông lên chiến đấu với nó. Những người còn lại trong Quân Linh cũng nhanh chóng tổ đội với nhau, phối hợp đối kháng với hai con tang thi cấp bốn khác.

Tang thi ở dưới xông lên ngày càng nhiều, quân lính và dị năng giả dần không kìm hãm được nữa, ngày càng tiến lên phía trên. Những dị năng giả cấp ba không thể gây ra tổn thương cho mấy con tang thi cấp bốn liền nghe theo lời Vũ Minh Quân vừa nói, chuyển hướng tiêu diệt tang thi cấp thấp.

Vũ Minh Quân tuy rằng cũng có dị năng hệ tinh thần nhưng cấp bậc của anh lại thấp hơn so với con tang thi cấp bốn. Lúc chiến đấu với nó, thỉnh thoảng anh lại hơi ngẩn người vì bị nó tấn công tinh thần. Nhưng mỗi lần, trong gang tấc, anh lại đều có thể may mắn kịp thời tránh né không để nó đánh trúng mình.

Trần Khả Linh chiến đấu với một con tang thi hệ hỏa. Càng lên cấp bậc cao, tỉ lệ tang thi có dị năng lại càng lớn, bởi vì bọn chúng có ưu thế hơn so với các con tang thi bình thường, vì vậy cũng có khả năng chiến thắng cao hơn khi đánh giết đồng loại lấy tinh hạch, hoặc là giết chết con người để ăn thịt để tăng cấp.

Dị năng hệ băng của cô tuy chỉ ở cấp bốn sơ giai, nhưng cô lại có Ly Băng kiếm là thần khí, lúc đối chiến với con tang thi hệ hỏa vẫn có thể khắc chế được nó, số lần rơi vào nguy hiểm cũng thấp hơn nhiều so với Vũ Minh Quân. Vì vậy, trong lúc chiến đấu, cô luôn không kìm lòng được thỉnh thoảng lại nhìn sang bên anh kiểm tra, chỉ sợ anh bị tang thi thương đến.

Cô có dị năng hệ quang, cho dù anh có bị cào trúng cũng không sao, sợ là sợ, trong lúc không cẩn thận anh lại bị trọng thương, hoặc là mất một bộ phận cơ thể nào đó.

Ở cách đó không xa, Lương Quốc Hùng cũng đang chiến đấu với một con tang thi cấp bốn, nhưng bởi vì dị năng của nó là hệ thổ nên hệ hỏa của hắn ta không có quá nhiều tính khắc chế. Tuy rằng hắn ta cũng không bị dồn vào thế dưới, nhưng để chiến thắng nó lại là một điều khó khăn.

Huống chi, tang thi đã tiến hóa lên cấp bốn, tốc độ và độ linh hoạt đã được tăng lên rất nhiều.

Khóe mắt thấy Vũ Minh Quân đang chật vật đối đầu với con tang thi hệ tinh thần kia, trong đầu hắn bỗng nảy lên một ý định ác độc, dần dần di chuyển về phía anh.

Vũ Minh Quân bao lần khiến hắn ta bẽ mặt, lúc nào cũng tranh giành nhiệm vụ với đoàn đội của hắn, cũng vì Quân Linh mà Liệt Hỏa đã đánh mất vị trí đệ nhất! Đáng chết nhất là, Phạm Quỳnh Hương lại thích hắn!

Ghen hận dần dần xâm chiếm lấy tâm trí hắn ta.

Lương Quốc Hùng nghiến răng, liếc mắt nhìn Vũ Minh Quân đang ở ngay phía sau mình.

Vũ Minh Quân, đừng trách tao, là mày tự tìm lấy!

Mắt thấy con tang thi nhào đến, Lương Quốc Hùng lập tức nhảy sang một bên né tránh, sau đó lẩn trốn mất.

Cú vồ này khiến cho khoảng cách giữa tang thi và Vũ Minh Quân giảm xuống chỉ còn vài mét. Không thấy Lương Quốc Hùng đâu, trong tầm tay ngay phía trước lại là Vũ Minh Quân, nó liền chuyển mục tiêu sang anh.

Trần Khả Linh chém ra một kiếm ngăn cản tang thi hệ hỏa vồ lấy mình, ánh mắt lại theo thói quen nhìn qua bên Vũ Minh Quân.

Ngay khoảnh khắc đó, trái tim cô liền tựa như ngừng đập.

“Quân!!!!” Trần Khả Linh kinh hoảng hét lên, phóng Ly Băng kiếm về phía anh.

Ly Băng kiếm lao vút đi, vừa vặn ngăn chặn lại động tác của con tang thi, khiến nó vội dừng lại, lui ra phía sau tránh né.

Keng!!



Ly Băng kiếm đâm xuyên xuống sàn cẩm thạch, đuôi kiếm rung nhẹ lên cho thấy vừa rồi cô đã dùng lực mạnh đến mức nào.

Tang thi hệ hỏa thấy Trần Khả Linh không còn vũ khí, tức tốc lợi dụng thời cơ này nhào đến tấn công cô.

Trần Khả Linh quay qua, vội vàng phóng ra vài phiến băng hòng ngăn cản nó. Tang thi linh hoạt tránh né, chẳng mấy chốc đã tiến đến trước mặt cô.

Nói thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh, chưa đầy hai giây con tang thi đã phóng đến trước mặt, giơ ra móng vuốt của mình vồ lấy cô.

Trần Khả Linh cắn răng, giơ tay lên, một luồng ánh sáng bỗng xuất hiện, chiếu thẳng đến nó.

“Graooooo!!!!” Con tang thi đau đớn gào lên, vội vàng lui ra phía sau.

Hệ quang của cô là địch nhân lớn nhất của độc tang thi, bất kỳ con tang thi nào cũng sợ hãi nó. Thậm chí, rõ ràng đối với những loại tấn công khác tang thi sẽ không cảm thấy đau đớn, nhưng với ánh sáng của dị năng hệ quang thì lại không như vậy. Bởi vì toàn thân tang thi đều là độc tang thi, mất đi độc tang thi, nó cũng không còn là nó nữa.

Nhân lúc con tang thi còn đang sợ hãi không dám tiến lên tiếp tục tấn công cô, Trần Khả Linh đưa tay về phía Ly Băng kiếm. Ly Băng kiếm bay lên, phóng trở về tay cô. Bắt lấy kiếm, Trần Khả Linh lập tức nhảy đến, vung kiếm chém ngang đầu nó.

Toàn bộ một màn này, ngoại trừ Vũ Minh Quân thì chỉ có vài người thấy được, trong đó có cả Lê Quang Dũng. Nhưng bọn họ chỉ cho rằng nơi này hỗn loạn nên mới bị hoa mắt, rất nhanh liền bỏ nghi vấn ra sau đầu, tập trung tiêu diệt tang thi.

Tiêu diệt xong tang thi hệ hỏa, cô nhìn qua, thấy Vũ Minh Quân đang chật vật tránh né đòn tấn công của hai con tang thi, lửa giận tức khắc bùng lên, vung kiếm trên không chém xuống.

“Băng Liên Bạo Nộ!!!”

Một đóa sen băng liền hiện ra, bay về phía Vũ Minh Quân.

Trần Khả Linh đưa tay lên, sau đó bỗng nắm lại, đóa sen băng tức khắc nổ tung. Nhưng khác với những lần trước, lần này những cánh sen băng không hề bắn ra xung quanh mà ngược lại, bọn chúng chỉ tách rời ra rồi đứng thành vòng tròn nổi lơ lửng giữa không trung.

Trần Khả Linh vung tay, những cánh sen băng lập tức lao đến con tang thi hệ thổ. Trần Khả Linh thuần thục điều khiển bọn chúng tránh né những người xung quanh, truy đuổi theo nó, rất nhanh liền giết được nó.

Mà lúc này, Vũ Minh Quân rốt cuộc cũng đã tiêu diệt được con tang thi hệ tinh thần kia.

Trần Khả Linh vội vàng chạy về phía anh, lo lắng hỏi, “Anh có sao không?”

Vũ Minh Quân lắc đầu, vừa đau lòng lại vừa cảm động nắm lấy tay cô.

“Con tang thi kia…” Trần Khả Linh không nói hết câu, đứng đối lưng với anh tiếp tục đánh giết tang thi.

Tuy vậy, Vũ Minh Quân vẫn hiểu cô muốn hỏi gì.

Nơi này toàn bộ chỉ có khoảng chục con tang thi cấp bốn, mỗi con đều bị các dị năng giả cấp bốn quấn lấy, trừ phi người đó đã bị giết, nếu không tang thi sẽ không thể chuyển mục tiêu tấn công người khác được.

“Là Lương Quốc Hùng,” Vũ Minh Quân trả lời.



Tâm Trần Khả Linh lần nữa dâng trào phẫn nộ, “Hắn thế nào?”

Vũ Minh Quân trầm sắc mặt, một tia sát ý thoáng xẹt qua đáy mắt anh, “Vẫn còn sống.”

“Tốt! Rất! Tốt!” Cô gằn từng chữ, lần đầu tiên nổi lên sát ý với một người.

Vũ Minh Quân bỗng nhu hòa cười, vừa giết một con tang thi vừa nói, “Để cho anh, được chứ?”

Trần Khả Linh hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền hiểu ý anh, mỉm cười nói, “Được.”

“Lần sau em đừng làm như vậy, rất nguy hiểm. Anh vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh mà.”

Lúc nãy anh đã phát hiện ra con tang thi hệ thổ kia, cho dù không có cô, anh vẫn có thể kịp thời tránh né. Nhưng cô lại vì anh mà ném vũ khí đi, nếu không phải vì cô có dị năng hệ quang, lúc này cô còn có thể đứng bên cạnh anh cùng nói cười cùng giết tang thi không anh cũng không thể biết được.

Nghĩ đến đây, sát ý cùng lệ ý lần nữa trỗi dậy trong lòng anh. Hắn ta có thể nhắm vào anh, nhưng nếu vì hắn mà Trần Khả Linh xảy ra chuyện gì, anh sẽ khiến hắn hối hận vì đã sinh ra trong cuộc đời này!

Trần Khả Linh hơi cười, dứt khoát chém chết con tang thi cấp hai trước mặt, nhẹ giọng trả lời, “Dù có biết vậy, em vẫn sẽ không khống chế được bản thân mà cứu anh.”

Tâm Vũ Minh Quân bỗng như được thứ gì đó lấp đầy, trái tim khẽ run lên.

Sau khi hai người họ tiêu diệt được tang thi cấp bốn, những người khác cũng lần lượt giải quyết các con tang thi cấp bốn còn lại. Không còn tang thi cấp cao, những tang thi cấp thấp dần dần hỗn loạn. Một số con tang thi cấp ba hoặc cấp hai nhưng sắp tiến cấp cảm nhận được mình đánh không lại, từ từ rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại những con tang thi cấp thấp chưa có lý trí, chỉ biết nhào đến nhân loại.

Mọi người nhanh chóng cảm thấy dễ thở hơn hẳn, dưới hiệu lệnh của Lê Quang Dũng, toàn bộ đoàn người dần dần di chuyển xuống dưới xông ra ngoài.

Từ trong đám người, Trần Khả Linh bỗng nhìn thấy bóng dáng Lương Quốc Hùng, sát ý lại lần nữa nhen nhóm lên. Nhưng nhớ đến lời Vũ Minh Quân nói ban nãy, cô liền nhịn xuống, không nhân lúc này làm gì hắn.

Vũ Minh Quân cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt lạnh xuống, âm thầm phóng ra dị năng hệ tinh thần của mình. Cấp bậc dị năng hệ tinh thần của anh cao nhất ở đây nên không ai phát hiện ra động tác của anh.

Tinh thần của anh xâm nhập vào não của vài con tang thi cấp hai còn sót lại, điều khiển chúng dần dần tiến đến chỗ hắn. Đợi đến lúc hắn không để ý, anh ra lệnh cho toàn bộ tang thi nhào lên.

Hành động đột ngột lại có tổ chức của bọn chúng khiến nhiều người ở quanh hắn không kịp trở tay, động tác chậm một nhịp, không kịp giết toàn bộ tang thi.

Một con thoát chết, giơ vuốt lên vồ lấy Lương Quốc Hùng.

Trong lúc kinh hoảng, hắn theo bản năng giơ tay lên bảo vệ đầu, cánh tay hắn liền bị tang thi vồ lấy, cào rớt một miếng thịt lớn, máu tươi chảy ròng ròng như suối. Người đang đứng bên cạnh hắn thấy vậy vội vàng tung ra một quả cầu lửa tiêu diệt con tang thi đó.

“Anh có sao không?” Người nọ không nhịn được hỏi một câu.

Nhưng khi thấy xung quanh miệng vết thương trên tay hắn dần biến đen, người nọ lập tức biến sắc mặt vội lui ra xa. Những người khác đứng ở xung quanh bọn họ cũng thấy toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, lúc này cũng không nhịn được sợ hãi vội vàng tránh xa hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.