Lê Quang Dũng mệt mỏi ngồi dựa vào thành xe, gật đầu nói, “Cô hỏi đi.”
“Ngài có thể đảm bảo tuyệt đối an toàn cùng tự do cho tôi và người nhà sao?”
Lê Quang Dũng hơi ngẩn người, nghi hoặc nhìn Trần Khả Linh, “Ý cô là gì?”
“Ý trên mặt chữ. Nếu tôi có thể cứu ngài, ngài có đủ khả năng để đảm bảo tuyệt đối an toàn cùng tự do cho tôi và người nhà sao?”
Ngoại trừ Vũ Minh Quân và Trần Thái Nguyên, những người khác đều không hiểu cô hỏi vậy là có ý gì.
Lê Quang Dũng nhịn xuống đau đớn thống khổ do độc tang thi mang lại, ngạc nhiên nhìn cô, chỉ thấy cô nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt tràn đầy kiên định, khiến cho ông nhất thời tin tưởng, gật đầu nói, “Có thể.”
“Ngài dám lấy quân hàm và danh dự của mình ra thề sao?” Trần Khả Linh nhìn thẳng vào mắt ông hỏi.
“Này! Cô hơi quá đáng rồi đấy!” Một quân lính không nhịn được lên tiếng.
Lê Quang Dũng khó khăn phẩy tay, ra hiệu cho anh đừng nói gì.
“Được, tôi xin thề dưới quân hàm và danh dự của một quân nhân, nếu cô có thể cứu tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn và tự do tuyệt đối cho cô và người nhà.”
Nghe ông nói, Trần Khả Linh hít thở sâu một hơi, sau đó đặt bàn tay trước lưng ông, phóng thích dị năng hệ quang của mình.
Ngoại trừ Vũ Minh Quân và Trần Thái Nguyên, ba người còn lại trong xe đều kinh ngạc không thôi.
“Song hệ dị năng?!” A Luân bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838082/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.