Mặt Trời Mùa Đông cười nhẹ một tiếng, thong thả đáp, “Thắng được hay không, phải đánh thì mới biết, đúng không?”
Lồng ngực King phập phồng lên xuống vì phẫn nộ, trừng Mặt Trời Mùa Đông như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Tuy rằng vừa rồi hắn rất mạnh miệng, nhưng hắn lại biết rõ, Mặt Trời Mùa Đông không chỉ hơn hắn ở lực chiến. Hắn ta chơi pháp sư, kỹ thuật chiến đấu lại không thua gì chiến binh, cho dù lúc này hắn ta bị thương, hắn cũng không dám chắc có thể đánh bại hắn.
Vốn là có sáu, bảy phần nắm chắc sẽ đánh thắng được Mặt Trời Mùa Đông, nhưng nay nhìn anh tự tin như vậy, hắn không nhịn được có chút do dự, độ nắm chắc tụt xuống ngay cả năm phần cũng không còn.
Hắn cố gắng bình tĩnh lại, thử nói lý với Mặt Trời Mùa Đông, “Thôi được, cứ coi như cậu không có ý định giúp Silver kiếm Lam Tâm Ngọc, vậy thì tại sao ngay từ đầu cậu không nói rõ? Cậu đi cùng chúng tôi, lợi dụng công sức của chúng tôi, khi nhận được Lam Tâm Ngọc lại cho người khác, cậu thấy cậu công bằng sao? Huống chi ở đây chúng tôi có ba người đi phó bản vì Silver, bên cậu chỉ có hai người mà thôi.”
Thấy King đã bình tĩnh lại, Mặt Trời Mùa Đông cũng hạ kiếm xuống, nhưng vẫn cầm nó trên tay chứ không tra vào vỏ, trả lời hắn, “Nếu Lam Tâm Ngọc là do một trong ba người các cậu lấy được, tôi sẽ không có ý kiến gì. Cậu cứ coi như bên cậu ba người, bên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838064/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.