Trương Tuyết Linh thân là người bị nói đến sắc mặt lại vẫn như thường, mỉm cười nhìn Hà Thục Ngân, nhẹ nhàng ôn hòa đáp, “Cám ơn chị đã quan tâm. Tuy rằng em có bệnh tim, nhưng cũng không yếu ớt như vậy. Huống chi, ngành học của em là Âm nhạc, tất nhiên em đã chuẩn bị tâm lý trước cho mình rồi. Đến lúc đó, còn hy vọng chị sẽ đến xem em và học trưởng biểu diễn.”
Cô lại nhìn qua An phu nhân, hơi tươi cười nói, “Nếu hôm đó cô có thời gian, cũng hy vọng cô sẽ đến xem bọn con biểu diễn nhé, dù sao cô cũng là vị thính giả đầu tiên của bọn con mà.”
An phu nhân thu lại biểu cảm vừa rồi của mình, mỉm cười đáp, “Đương nhiên rồi, đây là lần đầu tiên Tiểu Quân biểu diễn, cô nhất định sẽ đến.”
An Nhật Quân nhìn Trương Tuyết Linh, nở nụ cười nhu hòa nhàn nhạt. Trước sự công kích của Hà Thục Ngân, cô không chút do dự đáp trả, trong nhu có cương, lại thêm câu cuối kia… anh có thể cho rằng, cô đã bắt đầu thích anh rồi không?
Không để ý đến sắc mặt khó coi của Hà Thục Ngân, An Nhật Quân ngỏ ý với Trương Tuyết Linh, “Hiện tại nhà anh có khách, chúng ta tập luyện ở đây cũng không phù hợp lắm. Hay là anh dẫn em lên lầu nhé?”
“Vâng, vậy cũng được,” Trương Tuyết Linh gật đầu.
Vừa nghe vậy, Hà Thục Ngân liền không giữ được bình tĩnh, vội vàng ngăn cản, “Không được!”
An Nhật Quân liếc qua cô ta, đáy mắt ẩn giấu tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2838038/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.