“Nhà hàng P* này có danh tiếng rất tốt, hôm nay anh dẫn em đi ăn thử xem thế nào, sẽ không không hợp khẩu vị của em chứ?” Trên đường di chuyển, Lăng Thượng Quân vừa lái xe vừa hỏi.
(*) Thực ra P là viết tắt của Pháp thôi, giống như V (Việt) và N (Nhật) lúc trước. Nhưng tại vì đây là thế giới khác nên tên của các quốc gia cũng sẽ khác, nên mình mới viết tắt.
Nhà hàng mà Lăng Thượng Quân chọn là một nhà hàng cao cấp kiểu Pháp. Tuy rằng anh biết Vân Linh thích ẩm thực châu Á như Việt Nhật Trung, nhưng nhà hàng vừa cao cấp lại có không gian lãng mạn ở trong thành phố này thì chỉ có nhà hàng Pháp này là phù hợp. Vân Linh cũng không ghét ẩm thực Pháp, thực ra đối với ẩm thực phương Tây, chỉ cần hợp khẩu vị thì thỉnh thoảng cô vẫn sẽ thích ăn.
Cho nên khi nghe anh hỏi vậy, Vân Linh nhẹ lắc đầu, “Không sao, lâu lâu thay đổi khẩu vị cũng tốt mà. Em cũng không kén ăn.”
Lăng Thượng Quân nghe một câu không kén ăn kia của cô, khóe môi hơi cong lên. Xét ở một phương diện nào đó thì cô đúng là không kén ăn, bởi vì chỉ cần món ăn đó được nấu từ những nguyên liệu cô ăn được thì dù nấu thành kiểu gì cô vẫn sẽ ăn. Còn nếu như nấu từ nguyên liệu cô không thích, vậy thì dù chế biến thành kiểu gì cô cũng sẽ không động đũa, cũng không nghĩ đến ăn thử. Ví dụ như rau sống, cho dù là ăn kèm, salad hay gói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2837988/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.