Vân Linh tức khắc sững sờ, mở to mắt nhìn qua cô ta.
Sở Hinh Nhiên?! Chẳng lẽ cô ấy vậy mà cũng là thành viên của cục tình báo sao? Hai thành viên trong cục tình báo vẫn luôn sống cùng nhau, quen biết thân phận thật của nhau suốt thời gian qua mà không hề hay biết gì sao?
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta mau rời khỏi đây thôi,” Sở Hinh Nhiên lạnh nhạt nói rồi bước về phía cửa.
Vân Linh vốn đứng giữa cửa phòng và Sở Hinh Nhiên, nghe thấy cô nói Vân Linh cũng không đáp lời hay động đậy gì, chỉ nhìn chằm chằm cô. Đến lúc Sở Hinh Nhiên đi đến chỗ cô, thấy cô vẫn không nhúc nhích, cô ta dừng lại nhìn cô hỏi, “Còn không đi, chẳng lẽ cô muốn đợi bọn chúng đến đây bắt cô sao?”
Đúng lúc này, Lăng Thượng Quân đột nhiên lên tiếng, “Lúc nãy là cô ta gợi ý cho tên thống lĩnh lấy em ra để uy hiếp anh!”
Nghe được lời này, suy nghĩ trong lòng Vân Linh càng thêm chắc chắn. Ánh mắt cô trầm xuống, lẫn lộn nhiều loại cảm xúc khác nhau, nhưng nhiều nhất vẫn là quyết tuyệt, giơ súng lên bắn Sở Hinh Nhiên.
Lăng Thượng Quân nói câu kia tuy là muốn nhắc nhở cô nhưng đồng thời cũng nhắc nhở Sở Hinh Nhiên, giúp cô ta kịp thời nghiêng người né tránh viên đạn. Viên đạn xẹt qua cánh tay cô ta, máu từ nơi đó chậm rãi rướm ra.
“Cô làm cái gì vậy?! Chúng ta là cùng một phe đó! Lúc nãy tôi đưa ra biện pháp như vậy chỉ để kéo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2837976/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.