Còn lại một mình trong phòng, Vân Linh đứng dậy đi tìm xem có quần áo gì để thay hay không. Bộ đồ cô mặc lúc trước tuy vẫn chưa bị Lăng Thượng Quân xé hỏng nhưng nó dù sao cũng không được kín đáo lắm, Vân Linh cũng không muốn mặc lại.
Từ trong tủ quần áo của Lăng Thượng Quân cô kiếm được một chiếc áo sơ mi, liền mặc tạm vào. Dáng người của cô so với anh thì khá nhỏ bé nên vạt áo cũng che được qua mông, so với chiếc váy mà cô mặc trước đó còn kín đáo hơn. Thay quần áo xong, Vân Linh đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại dung nhan rửa mặt, lúc này nhìn đến mình trong gương cô mới giật mình nhận ra bản thân vẫn còn đang đeo mặt nạ.
Vậy mà ban nãy Lăng Thượng Quân cũng xuống tay cho được, không biết là vì biết chắc đó là cô nên không có chướng ngại gì trong lòng, hay thật ra còn vì gương mặt xa lạ này mà càng thêm hưng phấn đây?
Vân Linh thở hắt một hơi, lắc nhẹ đầu. Thôi, tự dưng nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, nghĩ nhiều lại mệt thân.
Bởi vì còn đang ở trong quân doanh nên Vân Linh không tháo mặt nạ xuống. Sau khi trở ra từ phòng vệ sinh, Vân Linh tò mò tiến về phía cửa sổ của căn phòng nhìn ra bên ngoài, được một lúc lại trở lại giường, nằm xuống ngủ.
Thật ra cô cũng không quá buồn ngủ, nhưng ngoài ngủ ra cô cũng không biết làm gì khác, chỉ đành vậy thôi. Dù sao đây cũng là quân doanh, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2837973/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.