Trong mắt trong tai Gia Luật Quân lúc này chỉ còn lại mỗi Nguyệt Linh. Nhìn nàng yếu ớt nằm ở trong lòng bàn tay mình, đôi mắt tím xinh đẹp vốn linh động trong sáng nay lại hôi bại lụi tàn, Gia Luật Quân lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn đến hít thở không thông. Máu huyết khắp người hắn tựa như đã ngừng chảy, trái tim co thắt lại đau đớn đến mức khiến hắn chỉ muốn lôi nó ra khỏi cơ thể mình, bàn tay hắn không thể khống chế được mà run rẩy, cẩn thận ôm Nguyệt Linh vào lòng.
“Tiểu Linh… mau… uống thuốc, uống rồi ngươi sẽ không đau nữa…”
Hắn cố gắng điều khiển bàn tay mình giữ chặt lấy viên thuốc, đưa đến bên miệng Nguyệt Linh. Thấy nàng ngoan ngoãn mở miệng rồi nuốt xuống, hắn không khỏi vui mừng, lại lấy ra viên thuốc thứ hai đút vào trong miệng nàng.
Hai viên thuốc vừa xuống đến bụng, Nguyệt Linh tức khắc cảm nhận được dược hiệu kinh người của chúng. Sinh lực bỗng chốc tràn ngập khắp cơ thể nàng, theo mạch máu mà lan ra khắp toàn thân. Máu nơi vết thương ở tứ chi dần chảy chậm lại rồi ngưng hẳn, xúc giác toàn thân cũng dần biến mất, giúp nàng không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Nguyệt Linh cảm thấy có tinh thần hơn hẳn, nâng mí mắt nhìn Gia Luật Quân.
“Tiểu Linh, thật xin lỗi… trẫm thật xin lỗi ngươi…”
Nguyệt Linh thực ra vốn ôm tâm tình oán hận hắn. Sống đến tận lúc này, nàng chưa bao giờ phải trải qua trận hành hạ giày vò kinh khủng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2837923/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.