Nguyệt Linh ngơ ngác sững sờ nhìn hắn, giây sau liền kinh hãi rụt chân lại. Nàng lắc đầu nguầy nguậy, hai vuốt đặt trước miệng giống như sợ hắn sẽ bằng cách nào đó lôi được lưỡi nàng ra ép nàng liếm hắn.
Một tia đau lòng xẹt qua đáy lòng Gia Luật Quân, hắn dùng một tay giữ lấy nàng, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nàng trấn an, “Đừng sợ, trẫm hứa với ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không nổi giận với ngươi, cũng sẽ không bỏ mặc ngươi. Chuyện lần trước… là do bản thân trẫm thôi, không phải lỗi của ngươi. Không cần sợ trẫm.”
Thấy Nguyệt Linh thả lỏng cơ thể đôi chút, giương hai mắt to tròn long lanh nghi hoặc nhìn mình, hắn một lần nữa vỗ nhẹ lên môi mình, hạ giọng trầm trầm nói, tựa như đang dụ dỗ nàng, “Liếm nơi này của trẫm một chút.”
Ánh mắt hắn theo lời nói bất giác thâm trầm, tựa như hố đen vô tận xoáy sâu vào linh hồn nàng, khiến Nguyệt Linh khẩn trương lại xấu hổ không thôi, tay chân lúng túng không biết nên để vào đâu. Nàng lơ đãng theo hành động của hắn mà nhìn đến cánh môi mỏng lạnh kia, thân nhiệt cả người bỗng chốc tăng cao, hai mắt cũng vì xấu hổ mà hơi mơ màng.
Tại sao hắn lại muốn nàng liếm hắn chứ? Lại còn là liếm chỗ đó…
Gia Luật Quân ôm nàng lại gần, hai khuôn mặt cơ hồ chỉ cách nhau có một phân. Hơi thở của hai người phả lên nhau, vương vấn quyện lẫn. Nguyệt Linh ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn tĩnh lặng nhìn mình, đôi mắt hắn tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2837892/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.