Hoắc Đình Quân theo bản năng định tìm điện thoại, nhưng rồi lại chợt nhớ đến kết quả vừa nãy khi mình nghe cô hát, chỉ đành bực bội thu tay lại.
Từ sau vụ tai nạn năm ấy, Thẩm Lan Linh, hay nói đúng hơn là giọng nói và giọng hát của cô, kỳ diệu thay bắt đầu có thể giúp tinh thần anh cảm thấy thư thả và thoải mái hơn. Cho dù là những lúc tinh thần lực của anh có dấu hiệu bạo động, cô vẫn có thể giúp anh nhanh chóng lấy lại sự khống chế. Không phải anh chưa từng thử nghe qua những loại âm thanh khác hay tiếng hát của những người khác, nhưng cuối cùng, chỉ có cô, chỉ có riêng giọng hát của cô mới có hiệu quả.
Lúc trước, mỗi lần cảm thấy không ổn, anh đều sẽ nghe đoạn ghi âm ngày xưa cô hát, lần nào cũng đều có hiệu quả. Thế nhưng lần này, nó không những không giúp được gì mà còn khiến cho tình trạng của anh tồi tệ đi. Anh nhất thời như bị bó tay bó chân, không biết phải làm thế nào để có thể xoa dịu lại tâm tình mình.
Nghĩ đến trong nhà vẫn còn cha mẹ và cô, Hoắc Đình Quân cắn răng, một bên cố gắng khống chế tinh thần lực của mình, một bên cố gắng bình ổn lại tâm tình. Thế nhưng, kết quả rốt cuộc vẫn không mấy khả quan. Nếu chuyện này dễ dàng như vậy thì âm thanh của cô đã không trở thành liều thuốc duy nhất có tác dụng với anh trong suốt những năm qua rồi.
Đương lúc anh bắt đầu do dự xem có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835983/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.