Nhìn từ phòng điều khiển thì không thấy có gì khác biệt, nhưng nếu đứng bên trong phòng mô phỏng thì sẽ thấy hiện tại nó đã biến thành một vùng đất hoang vu, không có cây cối sỏi đá, chỉ đơn thuần là một bãi đất hoang trống rỗng.
Hoắc Đình Quân nghe theo hiệu lệnh của Thẩm Lan Linh, trước nhất thử di chuyển trong bộ cơ giáp. Hai người bọn họ thử từng cái một, hết di chuyển lại đến chạy, nhảy, né tránh, động tác ngày một khó dần, cho đến cuối cùng là sử dụng vũ khí.
Một đoàn năng lượng phóng ra từ tay của cơ giáp, đánh thẳng lên trên tường. Ở khoảnh khắc va chạm, mặt tường chớp nhoáng hiện lên một tầng gợn sóng hình lục giác trắng mờ, từ vị trí va chạm lan ra xung quanh rồi dần dần biến mất.
Hoắc Đình Quân thử hết tất cả các chiêu thức tấn công đơn giản của cơ giáp, rốt cuộc nghe thấy âm thanh mang theo tia hài lòng xen lẫn khẩn trương của Thẩm Lan Linh, “Xong rồi. Anh mau ra đi.”
Tiếp đó, anh liền nghe thấy mấy tiếng lạch cạch vang lên.
Hoắc Đình Quân ấn nút mở bộ cơ giáp ra, quả nhiên thấy Thẩm Lan Linh vừa chạy từ bên phòng điều khiển vào đây.
Anh vừa ra khỏi cơ giáp thì Thẩm Lan Linh cũng đã chạy lại. Hơi thở cô hơi chút dồn dập, nhưng không phải chỉ bởi vì cô vừa mới chạy một đoạn ngắn. Thẩm Lan Linh nhìn anh, căng thẳng lại mong chờ hỏi, “Sao rồi? Anh cảm thấy thế nào? Có------”
Lời còn chưa dứt, Hoắc Đình Quân đã đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835942/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.