Hoắc Đình Quân dần dần lấy lại được một tia lý trí. Bóng người trước mắt anh ngày càng rõ ràng hơn.
Là một thiếu nữ, mềm mại, nhỏ nhắn, lúc này đang nhìn anh mỉm cười đầy dịu dàng. Giọng nói của cô truyền đến tai anh tuy nhỏ nhưng lại êm ái như tơ lụa, xoa dịu đứa trẻ cáu kỉnh đang nổi bạo quấy phá ở trong đầu anh.
…Là Tiểu Linh.
Là Tiểu Linh của anh!
Hoắc Đình Quân đột nhiên cởi cơ giáp, một đường xông thẳng đến cô.
Ngay tại giây phút ôm được cơ thể ấm áp của cô vào lòng, tinh thần lực đang bạo động đột nhiên dịu xuống, biến mất không để lại dấu vết.
Thẩm Lan Linh bị lực va chạm của anh đẩy ngã ra sau, nhưng hai cánh tay vẫn gắt gao đỡ lấy anh. Cảm nhận được vòng tay anh quấn quanh cơ thể cô ngày càng siết chặt lại, tựa như muốn siết gãy cô, dung hòa cô vào trong máu thịt anh, hai mắt Thẩm Lan Linh đỏ lên, khàn khàn ôn nhu trấn an anh.
“Không sao không sao. Đình Quân ca ca, em hát cho anh nghe nha.”
Nói rồi, không đợi anh trả lời, cô đã cất giọng.
Lúc giáo sư dẫn đội chạy đến, chỉ thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên mặt đất giữa đống hỗn độn, ánh nắng buổi trưa gay gắt chiếu xuống, xen lẫn trong đó là giọng ca nhẹ nhàng ngọt ngào của thiếu nữ, lại khiến cho toàn bộ khung cảnh trở nên ấm áp yên bình hơn bao giờ hết.
Ông hơi khựng lại, một giây sau vội vứt bỏ hình ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835921/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.