Tối muộn, tiệc tan, đoàn người cũng tan.
Tần Đông Vũ hộ tống Tình Nhụy Y về phòng, phát hiện cô vẫn còn buồn bã về sự việc xảy ra lúc trước, không khỏi đau lòng nhỏ giọng an ủi cô.
Đứng ở trước cửa phòng, Tình Nhụy Y gượng nở nụ cười nói, “Anh đừng lo lắng, em không sao. Anh cũng đừng giận Tiểu Ninh, dù sao cậu ấy cũng vừa chứng kiến cảnh đó, là ai thì cũng sẽ khó chịu thôi. Hiện tại đã qua một lúc, có lẽ cậu ấy đã điều chỉnh xong tâm tình của mình rồi. Để em vào xem cậu ấy thế nào, anh về phòng trước đi.”
Tần Đông Vũ thật ra vẫn không tin rằng Hoa Lan Ninh sẽ thật sự xấu tính như vậy, nghe Tình Nhụy Y nói liền cảm thấy rất hợp lý, nói tạm biệt với cô rồi rời đi.
Đợi anh đi khuất rồi, Tình Nhụy Y mới hít sâu một hơi, mở cửa phòng ra tiến vào.
Tình Nhụy Y nói không sai, hơn một tiếng qua Hoa Lan Ninh quả thật đã suy nghĩ rõ ràng, cũng điều chỉnh xong tâm tình của mình, chỉ là không hoàn toàn theo hướng tốt.
Thấy Tình Nhụy Y trở về, cô ta lập tức tiến lên đón, chân thành áy náy nói, “Y Y, tớ xin lỗi cậu, lúc đấy là do tớ quá khích, không khống chế được cảm xúc nên đã nói ra lời khiến cậu tổn thương. Cậu tha lỗi cho tớ nhé?”
Tình Nhụy Y nghe vậy thì không khỏi vui mừng, tảng đá vô hình vẫn luôn đè nặng lên trái tim cô nháy mắt như đã bị ném đi. Cô ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835909/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.