Tâm tư trong lòng Tần Đông Vũ và Hoa Lan Ninh hoàn toàn khác nhau, Hoắc Đình Quân cũng không để ý. Giờ phút này đây, anh chỉ biết bản thân đang cực kỳ, cực kỳ khó chịu, chỉ muốn tìm đến Thẩm Lan Linh.
Đầu anh cứ choáng váng, khung cảnh trước mắt xoay vòng khiến anh chóng mặt, khó lòng phân rõ được đông tây nam bắc. Tinh thần lực lại cứ không yên ổn, giống như biết được chủ nhân nó đang gặp chuyện, liền muốn nhân lúc này mà xông ra ngoài làm càn. Hoắc Đình Quân càng bỏ tâm sức muốn khống chế nó thì đầu óc càng thêm loạn, thần trí dần dần trở nên mơ hồ.
“Tiểu Linh…”
Anh cần Tiểu Linh…
Tần Đông Vũ dường như nghe thấy anh nói cái gì đó, vội vàng ghé sát tai vào miệng anh hỏi lại, “Cậu vừa nói cái gì?”
Lý trí của Hoắc Đình Quân đang trên bờ sụp đổ, bản năng đang dần lên ngôi. Anh khó chịu đẩy người đàn ông đang dán bên mình ra, ngẩng đầu lên giống như muốn tìm ai đó, miệng khẽ gọi lần nữa, “Tiểu Linh…”
Anh chóng mặt quá, khó chịu quá, chỉ có Tiểu Linh mới có thể giúp anh. Anh muốn Tiểu Linh, Tiểu Linh của anh…
Hoa Lan Ninh nghe rõ cái tên mà anh đang gọi, trong lòng vừa hận lại vừa vui mừng. Cô ta biết, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi. Cô ta nhớ lại dáng vẻ của Thẩm Lan Linh, cố ý bắt chước tư thái và động tác của cô, chậm rãi tiến lại phía anh.
Hoắc Đình Quân còn đang cố gắng tìm kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835900/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.