Chương trước
Chương sau
“Đội trưởng, lần này là nhớ có cậu chúng ta mới có thể được khen thưởng lớn như vậy! Nhiệm vụ treo gần trăm năm thế mà lại được chúng ta giải quyết!”

“Đúng đấy! Đội trưởng, tôi đã nói cho cậu biết chưa? Cậu chính là thần tượng của tôi đó!!”

“Câu này cậu đã nói mười lần rồi đấy! Đừng nói đội trưởng, chúng tôi đều nghe đến mòn cả lỗ tai rồi đây này!”

Hoắc Đình Quân nghe bọn họ mồm năm miệng mười ríu rít bên tai, chỉ nhẹ cười mà không nói gì. Anh nhìn sang người đang đi bên cạnh mình, vươn tay ra nắm lấy bàn tay cô, cùng với mọi người trở về khu vực nghỉ ngơi của đội mình. Tần Đông Vũ thấy đội trưởng nhà mình đã đi đầu như vậy rồi, bản thân liền không để ý gì nữa cũng nắm lấy bàn tay của cô bạn gái nhỏ nhà mình, khiến cho một đống cẩu độc thân trong đội chua không chịu được.

Lúc đứng trước phòng riêng của Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh, hai người dừng lại một chút, đang định chào tạm biệt mọi người thì đột nhiên có người hô lên.

“Đội trưởng! Tôi nghe nói hai người sắp kết hôn rồi đúng không???”

Thẩm Lan Linh giật mình nhìn qua, phát hiện người vừa nói chuyện quả nhiên là người lúc trước ở lại chiến hạm với cô.

Lúc đó chỉ có hai người bọn họ, cô chủ động nói cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Hiện tại bị anh nói toạc ra trước mặt mọi người, lại còn có cả Hoắc Đình Quân ở đây, không hiểu sao Thẩm Lan Linh lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Hoắc Đình Quân nhướng mày, trả lời đối phương nhưng ánh mắt thì lại đặt trên người Thẩm Lan Linh, “Nghe nói?”

“Đúng vậy! Đội trưởng, nhân dịp vui, cậu mau nói đi. Tin tức này có đúng không? Chừng nào thì hai người kết hôn?”

Những người khác đều tự giác ngậm miệng, hai mắt mở to sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hoắc Đình Quân, chờ đợi anh trả lời. Chỉ có Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y là đã biết từ trước mới vẫn giữ được thái độ thong dong của mình, vui vẻ nhìn bọn họ làm trò.

Hoắc Đình Quân đánh ánh mắt một vòng, lướt qua từng người một. Sau đấy, anh đột nhiên nghiêm mặt, hô lên, “Toàn đội, chú ý!”



Cả đám giật mình, toàn bộ vẻ hí hửng tò mò lúc trước nháy mắt đều biến mất. Giây sau, tất cả đều thẳng lưng ưỡn ngực, tay đặt ngay ngắn bên người, mắt nhìn thẳng phía trước, đồng nhịp hô, “Có!”

Hoắc Đình Quân một lần nữa đưa mắt nhìn từng người một. Cả đám không hiểu chuyện gì, nhất thời cho rằng bản thân tọc mạch chuyện riêng tư của anh nên khiến anh bực bội, liền ảo não không thôi, vừa khẩn trương vừa lo lắng anh sẽ tức giận. Người ban đầu khơi chuyện còn lén lút phóng ánh mắt cầu cứu về phía Thẩm Lan Linh, hy vọng cô sẽ nói gì đó giúp Hoắc Đình Quân hạ hỏa, chứ bọn họ cũng không muốn bản thân còn chưa kịp tận hưởng bữa tiệc chúc mừng buổi tối thì đã phải đón nhận các bài rèn luyện thể lực và tinh thần lực “đầy nhiệt tình” từ Hoắc Đình Quân đâu.

Tần Đông Vũ ban đầu cũng vì bất ngờ nên không kịp phản ứng, giống như mọi người cũng đứng nghiêm theo. Nhưng có lẽ là vì là bạn thân lâu năm, rất nhanh Tần Đông Vũ đã nhận ra Hoắc Đình Quân chỉ đang chọc ghẹo mọi người mà thôi. Anh buồn cười thở dài, quay sang nhìn Tình Nhụy Y, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào phần thịt non trong lòng bàn tay cô, ra hiệu cho cô thả lỏng.

Quả nhiên, mấy giây sau, trên khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Hoắc Đình Quân đột nhiên tràn đầy ý cười hiếm thấy. Anh dùng giọng điệu vui tươi nhẹ nhàng nói với bọn họ, “Mau chuẩn bị quà cưới đi. Đến lúc đó ai thiếu, tôi sẽ có quà đáp lễ thật thịnh soạn đấy.”

Cả đám ngẩn người một giây, sau đó liền phấn khích ồ lên, bật cười vui vẻ nói lời chúc mừng với hai người.

Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh đều tươi cười hạnh phúc nhận lời chúc phúc của bọn họ.

*

Sau khi kết hôn, quân khu sắp xếp cho họ ở một căn nhà riêng. Tuy rằng ngôi nhà không lớn nhưng lại ấm áp và tiện lợi, vô cùng phù hợp với cuộc sống vợ chồng nhỏ của hai người. Huống chi, phần lớn thời gian cả hai người họ đều là rèn luyện hoặc tiến hành nhiệm vụ, thời gian ở nhà chỉ có buổi tối, không gian nhỏ hay lớn cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Có Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh trong tay, một đời này quân đội nước A được thế mà xông tới, hoàn thành rất nhiều chuyện mà trước đó bọn họ vẫn luôn không thể hoàn thành. Mắt nhìn những mục tiêu, những cột mốc mà quân đội nói riêng và quốc gia nói chung lần lượt đạt được, lãnh đạo cao cấp quốc gia vừa thỏa mãn lại vừa nhẹ lòng.

Vì sao lại nói là nhẹ lòng ư? Bởi vì có những chuyện, vốn chỉ thiếu một chút nữa liền có thể thành công, nhưng bọn họ cuối cùng lại vẫn là thất bại. Còn không phải chỉ vì bọn họ thiếu một người có nhiều tinh thần lực hơn một chút, có thể khống chế tinh thần lực tinh vi hơn một chút thôi sao!

Chỉ có một chút, vậy mà bọn họ lại kẹt tận mấy chục năm. Cục nghẹn này, bọn họ nhịn lâu lắm rồi đấy!

Trước đấy, lãnh đạo cấp cao vẫn luôn biết, tinh thần lực cấp S là một con dao hai lưỡi. Nếu may mắn, bọn họ có thể dựa vào người sở hữu tinh thần lực cấp S mà hoàn thành rất nhiều chỉ tiêu, thậm chí còn có thể dựa vào đó mà đẩy nhanh tốc độ phát triển, vượt mặt các quốc gia khác. Nếu xui xẻo, tính mạng của người dân sẽ lâm nguy, thậm chí còn có khả năng gây ra rối loạn trật tự xã hội.

Cũng chính vì vậy mà mỗi lần có người sở hữu tinh thần lực cấp S xuất hiện, bọn họ sẽ vừa vui vừa lo, một bên trọng dụng đối phương, một bên lại luôn luôn khẩn trương, lúc nào cũng bày ra trận thế lớn nhất để nếu tai nạn có xảy ra, mọi hậu quả đều sẽ được giảm thiểu hết mức có thể.



Nhưng lần thứ ba này khi Hoắc Đình Quân xuất hiện, cùng anh chính là Thẩm Lan Linh. Nếu Hoắc Đình Quân là con dao hai lưỡi, vậy Thẩm Lan Linh chính là cán dao. Cô bọc lại một đầu lưỡi, biến Hoắc Đình Quân thành vũ khí sắc bén nhất trong tay bọn họ.

Có lẽ vì quãng thời gian có Hoắc Đình Quân quá an nhàn và thuận lợi, lãnh đạo quốc gia dần quên mất những mặt trái của tinh thần lực cấp S, bắt đầu có suy nghĩ rằng ước gì quốc gia của bọn họ có thể xuất hiện thêm nhiều người sở hữu tinh thần lực cấp S một chút. Dần dần, bọn họ chuyển sự chú ý lên trên người Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh, hy vọng rằng đời sau của một tinh thần lực cấp S cũng sẽ là một tinh thần lực cấp S.

Chỉ tiếc, bọn họ chờ từ năm này qua năm khác, cũng không thể chờ được đời sau của hai người.

Một số người trong ban lãnh đạo nóng lòng, mấy lần thậm chí còn nảy lên suy nghĩ xấu xa muốn can thiệp vào cuộc hôn nhân của Hoắc Đình Quân, mặc kệ làm gì, cứ để Hoắc Đình Quân sinh ra đời sau đã rồi lại tính tiếp. Tất nhiên, cuối cùng những người này cũng không làm gì, thậm chí ở trong các cuộc họp thường nhật, thường quý hay thường niên, bọn họ cũng không đưa ra suy nghĩ này của mình, bởi vì bọn họ biết rõ đó là không thể. Hiện tại đã là thời đại nào rồi, bọn họ đâu còn là Hoàng đế có thể tùy ý ban thánh chỉ cho người dân đâu chứ?

Tuy vậy, một số người vẫn còn sốt ruột nóng đầu, dù biết là không thể nhưng vẫn không bỏ được suy nghĩ ấy. Chỉ đến khi một bên khác im lặng đưa ra những ví dụ về các đối tượng sở hữu tinh thần lực cấp S trước đã làm ra những gì khi bị mất kiểm soát tinh thần lực, và cả những lần mất kiểm soát tinh thần lực sơ cấp khi trước của Hoắc Đình Quân khi Thẩm Lan Linh xảy ra chuyện, đám người đó mới hoàn toàn từ bỏ ý định kia.

Còn hai bên Hoắc Thẩm, khi nghi ngờ có khả năng hai người họ không thể có con, bọn họ đã có những phản ứng khác nhau.

Hoắc gia ban đầu đã rất bất ngờ và lo lắng, mấy lần uyển chuyển bảo hai vợ chồng bọn họ cùng đi khám sức khỏe để tìm hiểu xem nguyên nhân nằm ở đâu. Khi ba bốn lần kết quả trả về đều là khỏe mạnh bình thường, hai vợ chồng Hoắc gia liền sa sút tinh thần không thôi.

Bọn họ cho rằng, nguyên nhân con trai và con dâu mình không thể có con chính là vì tinh thần lực cấp S của Hoắc Đình Quân. Điều này khiến cho bọn họ không khỏi cảm thấy áy náy với Thẩm Lan Linh. Vốn bọn họ đã nghĩ con trai mình với tính khí và nguy cơ tiềm tàng như vậy, Thẩm Lan Linh chịu ở cùng anh chính là phước đức tám đời của con trai mình rồi; không ngờ bây giờ lại cũng là vì anh mà cô không thể làm mẹ.

Hiểu lầm này là một hiểu lầm tốt, cho dù Hoắc Đình Quân có biết thì cũng sẽ không chủ động đi giải thích rõ ràng. Chính bản thân anh cũng cảm thấy Thẩm Lan Linh đã làm quá nhiều điều cho mình, anh chỉ muốn đem tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này dành tặng cho cô, chỉ muốn tất cả mọi người đều đối tốt với cô, muốn yêu thương cưng chiều cô, để cho cô cả đời này đều hạnh phúc an yên.

Còn bên Thẩm gia, sau khi biết Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh lâu không có con dù không kiểm tra ra được vấn đề gì, bọn họ tuy rằng buồn bã một chút, nhưng rồi cũng thôi. Nguyên nhân lớn nhất là vì bọn họ có thể cảm nhận được Thẩm Lan Linh không hề bị chuyện này làm cho phiền lòng và u sầu. Đối với Thẩm gia, chỉ cần cô có thể vui vẻ hạnh phúc thì mọi thứ đều có thể không sao cả. Huống chi, Thẩm gia cũng đâu thiếu con cháu.

Những tháng ngày sau kết hôn Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh trải qua thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc. Không còn những mưu kế hãm hại do tình địch gây ra, cũng không có những hiểu lầm hay cãi vả nào.

Suốt cả chặng đường dài, hai người vẫn luôn mười ngón tay đan chặt, đồng hành cùng nhau. Tuy rằng cuối cùng người đến đích trước là Hoắc Đình Quân, nhưng Thẩm Lan Linh rất nhanh cũng đã đuổi theo anh, không để anh phải đơn độc chờ đợi quá lâu ở nơi ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.