Chương trước
Chương sau
Bài hát của Du Linh và Doãn Hựu Đình hoàn toàn khác với hai đội còn lại.

Nó không về tình yêu, mà là về chủ đề kháng chiến, về sự sinh ly tử biệt giữa những người lính và gia đình của mình. Bài hát mang âm hưởng hào hùng mạnh mẽ, ca từ sâu sắc đánh mạnh vào lòng người, có chút gì đó bi tráng, có chút gì đó thương đau, nhưng xen lẫn trong đó còn có cả biết ơn, cảm động và tôn kính.

Đạo cụ gương không được bọn họ sử dụng nhiều, chỉ có duy nhất một cảnh, chính là hình ảnh người mẹ, người chị, người vợ của người lính không sao quên được đối phương, vẫn luôn ôm nỗi lòng lo âu dành cho đối phương, cứ tưởng rằng nhìn thấy đối phương trở về nhưng cuối cùng lại chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi.

Sau khi kết thúc phần trình diễn, hai người cúi chào khán giả rồi bước xuống đài, trở về phòng nghỉ để nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi một trăm vị khán giả bỏ phiếu bình chọn cho màn trình diễn mà bọn họ thấy hay nhất.

“Không ngờ hai em lại chọn chủ đề mới lạ như vậy đó nha,” hai người vừa vào phòng, Luna đã tươi cười nhận xét.

“Giọng hát của Du Linh quả thật là danh bất hư truyền. Anh ngồi trong này nghe mà cũng thấy nổi hết da gà, muốn khóc đến nơi,” Mặc Sinh cũng hết lời khen ngợi.

Du Linh cười tít mắt đáp, “Anh Mặc quá khen rồi ạ, mọi người cũng đâu thua kém gì. Lúc nãy ngồi ở trong này em đều nổi da gà suốt.”

Mọi người khách sáo khen ngợi lẫn nhau một chút, nhân viên của chương trình đã tới gõ cửa gọi bọn họ lên sân khấu.

Sáu người theo thứ tự trình diễn mà dàn hàng trên sân khấu, mặt hướng về phía khán giả, trên mặt treo nụ cười mỉm, đội của Jun và An Mỹ Kỳ thì đều thể hiện nét khẩn trương, còn bốn người còn lại thì đều tỏ vẻ trấn định tự nhiên.

MC đứng ở bên phải sân khấu, trên tay cầm tờ giấy đã viết sẵn kết quả bỏ phiếu, mở miệng công bố kết quả cuối cùng.

“Woa, kết quả của lần thi đấu thứ nhất của ba đội cực kỳ sát sao nha, có thể thấy rằng tối hôm nay cả ba đội đều đã hoàn thành phần trình diễn của mình rất tốt, và cả ba bài hát đều đã đả động được người nghe. Không để mọi người chờ lâu nữa, tôi xin phép được công bố kết quả luôn nhé.”

“Tôi sẽ công bố theo thứ tự trình diễn nhé. Đầu tiên là đội của Luna và Mặc Sinh với ca khúc ‘Lạc lối’, các bạn đã đạt được ba mươi hai phiếu bầu. Tiếp theo là đội của An Mỹ Kỳ và Jun, đã có hai mươi tám phiếu bầu được dành cho bài hát ‘Move on’ của các bạn. Và cuối cùng, đội của Du Linh và Doãn Hựu Đình, với bài hát ‘Bình yên’, các bạn đã nhận về bốn mươi phiếu bầu! Như vậy, lần thi đấu này, chiến thắng đã thuộc về đội Du Linh và Doãn Hựu Đình!”

*

Buổi trình diễn kết thúc, đạo diễn chương trình bảo sẽ thông báo lịch quay kế tiếp cho bọn họ sau, sau đó mọi người liền giải tán.

Doãn Hựu Đình sóng vai bên Du Linh, cùng cô đi ra ngoài vừa đi vừa hỏi, “Đây là chiến thắng đầu tiên của chúng ta, tuy rằng có thể kỳ tới chúng ta sẽ là đối thủ của nhau, nhưng anh nghĩ một buổi chúc mừng nho nhỏ cho chiến thắng và sự hợp tác tốt đẹp lần này vẫn là cần thiết chứ nhỉ?”

Hai trợ lý của hai người theo ở phía sau không có phản ứng gì trước những lời này, nhưng ‘chàng kị sĩ’ thì lại không như vậy.

Anh sầm mặt nhìn đối phương, cánh môi khẽ mở muốn lên tiếng ngăn cản, thế nhưng cuối cùng anh lại ngậm miệng lại.

Anh dựa vào đâu để thay cô từ chối đây?

Trong lòng Quân hơi khó chịu. Lúc trước khi Doãn Hựu Đình chưa xuất hiện, anh không hề có bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào. Không những thế, anh còn có cơ hội được cùng ăn cùng ở với cô, cảm thấy như vậy đã là có điểm xuất phát rất tốt rồi. Chỉ cần anh chậm rãi chân thành, sớm muộn gì anh cũng có thể làm cô thích mình.



Nhưng khi Doãn Hựu Đình xuất hiện, anh liền cảm thấy nguy cơ hơn bao giờ hết. Anh bắt đầu gấp gáp, cảm thấy lợi thế duy nhất mà mình có cũng không còn là lợi thế đến vậy nữa. Doãn Hựu Đình muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn tài năng có tài năng, muốn địa vị có địa vị. Anh ta và Du Linh chung đường, giữa hai người có rất nhiều tiếng nói chung, qua chương trình này cũng có thể thấy giữa hai người cũng có sự ăn ý nhất định.

Mà anh, ngoài cái mã ngoài này ra, anh còn có cái gì? Một thân võ nghệ sao? Đến việc mình là ai anh cũng không biết.

Mà cho dù có tìm lại được ký ức bị mất, cũng chưa chắc gì nó sẽ giúp anh thêm được vài lợi thế khi đối mặt với Doãn Hựu Đình. Biết đâu, anh thật sự cũng chỉ là một tên vệ sĩ mà thôi, bị mất trí nhớ cũng là do tai nạn nghề nghiệp đấy.

Cảm giác nguy cơ ấy cứ lớn dần theo từng ngày, cho đến hiện tại khi nghe thấy lời mời ăn tối của Doãn Hựu Đình, Quân liền không nhịn được nhìn chằm chằm Du Linh, muốn biết xem cô sẽ có phản ứng thế nào.

Có lẽ là vì ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Du Linh mơ hồ cảm thấy gáy mình hơi nhột. Nhưng cô cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn Doãn Hựu Đình lễ phép khách sáo cười, “Tất nhiên là nên rồi, nhưng mà chỉ sợ là anh Doãn sẽ ngại thôi.”

Cùng một lời nói, đáy mắt Doãn Hựu Đình thì sáng lên, trong khi đáy mắt Quân lại ảm đạm xuống.

Doãn Hựu Đình mỉm cười càng tươi, đáp, “Không có, ngại gì chứ.”

Du Linh gật đầu, “Anh không ngại là được. Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Em chắc là chưa ăn gì đúng không? Anh có đặt bàn tại một nhà hàng này ăn rất ngon, chúng ta đến đấy nhé.”

Du Linh nhướng mày, cười trêu chọc, “Còn chưa biết kết quả mà anh Doãn đã đặt bàn rồi à? Vậy lỡ như chúng ta thua thì sao?”

Doãn Hựu Đình nhún vai, “Vậy thì xem như là đi ăn giải sầu vậy.”

Quân nhìn hai người nói cười thoải mái, cơn khó chịu trong lòng ngày càng tăng. Nhất là khi nghe thấy câu cuối kia của Doãn Hựu Đình, anh liền không khỏi bực bội.

Anh biết chắc là hắn có ý với cô mà. Dù thắng hay thua hắn đều sẽ có cớ để mời cô ăn tối, đúng không!

“Văn Huy, anh về trước đi, không cần đi theo chúng tôi đâu,” gần ra đến bên ngoài, Doãn Hựu Đình quay đầu nói với trợ lý của mình.

Trợ lý gật đầu, chào tạm biệt hai người rồi rời đi, nhưng Du Linh lại bỗng lên tiếng giữ anh ta lại, “Đợi đã.”

Văn Huy khó hiểu nhìn cô, lại thấy Du Linh hỏi ông chủ nhà mình, “Anh Doãn, không biết trợ lý của anh có thể giúp đỡ một chút, cho Tiểu Noãn nhà em quá giang một chuyến được không?”

Doãn Hựu Đình chưa nhận rõ được tình hình, lúc này nghe cô nhờ vả liền ga lăng đáp ứng, “Đương nhiên là được rồi. Văn Huy, anh đưa cô ấy về đi.”

“Vâng.”

Trần Tiểu Noãn vội vàng chào tạm biệt hai người họ, đưa chìa khóa xe cho Quân, sau đó cùng Văn Huy rời đi.



Quân nhìn chìa khóa xe trong tay mình, trong lòng bỗng lờ mờ nhận ra điều gì đấy.

Đồng dạng với anh là Doãn Hựu Đình.

Lúc này anh ta lấy lại phản ứng, bật thốt hỏi Du Linh, “Vậy còn vệ sĩ của em thì sao? Sao không về cùng với trợ lý luôn?”

Du Linh nhìn anh, cười đến ngây thơ vô tội, “Vệ sĩ của em bất kỳ lúc nào cũng phải theo em, điều này đã được quy định trong hợp đồng rồi, ngay cả em cũng không thể làm trái được.”

Quân giật mình nhìn cô, ánh sáng trong mắt nhanh chóng quay trở lại, sáng rực nhìn cô. Nỗi khó chịu giày vò anh suốt mấy phút mà tưởng chừng như mấy giờ qua bỗng nhiên tan biến hết.

Trong khi ấy, sắc mặt Doãn Hựu Đình thoáng cứng lại, nhưng anh rất nhanh đã điều chỉnh trở lại.

Hóa ra là vậy, cái ngại mà cô nói chính là cái này.

Trong lòng Doãn Hựu Đình không khỏi cảm thấy có chút thất bại, nhưng anh cũng không chán chường, ngược lại giống như càng thêm quyết tâm.

Anh mỉm cười, ngoài mặt không thể nhìn ra sự khác lạ nào, nói với Du Linh, “Vậy cũng tốt. Em là con gái, an toàn cẩn thận như vậy mới tốt.”

Ba người cùng nhau ra xe, Quân đảm nhiện vị trí tài xế, Doãn Hựu Đình đương nhiên là ngồi ở hàng ghế sau, chỉ có Du Linh là phân vân không biết nên ngồi ở đâu.

Nói về lễ phép thì cô nên ngồi ở ghế sau với Doãn Hựu Đình, nhưng mà…

Cô không muốn Quân cảm thấy rằng mình bị coi thành tài xế.

Mặc dù hiện tại mối quan hệ giữa bọn họ quả thật là người làm thuê và chủ thuê, nhưng từ lúc bắt đầu, chưa bao giờ cô đối xử với anh theo mối quan hệ ấy.

Du Linh mất vài giây suy nghĩ, rốt cuộc vẫn chọn vị trí phó lái.

Gì thì gì, cô không thể ủy khuất bạn trai (tương lai) của mình được.

Doãn Hựu Đình thấy cô ngồi phía trên cũng không tỏ vẻ gì. Lúc nãy khi biết Du Linh sẽ dẫn cả vệ sĩ đi, anh tuy không nghĩ đến chuyện hai người họ có gì với nhau, nhưng lại cho rằng cô vẫn còn cẩn thận và muốn giữ khoảng cách với mình. Vì thế nên lúc này thấy cô hành động như vậy, anh chỉ cảm thấy là lẽ đương nhiên.

Quân dựa theo hướng dẫn chỉ đường của phần mềm, lái xe đến nhà hàng mà Doãn Hựu Đình đã đặt. Bởi vì thân phận nên anh đã đặt một phòng bao, cho dù đột xuất thêm một người cũng không ảnh hưởng gì. Du Linh như cũ lấy tóc giả ra đeo lên, cũng đội mũ và mang khẩu trang, sau đó cùng hai người còn lại bước vào trong nhà hàng.

Bữa tối này diễn ra vô cùng bình thường như giữa bạn bè với nhau, chủ đề trò chuyện của hai người phần lớn cũng chỉ xoay quanh chương trình mà thôi. Dù sao cũng mới quen, huống chi Du Linh còn đang muốn giữ khoảng cách nên Doãn Hựu Đình cũng không làm gì khiến cô khó xử.

Mà thú thật thì cho dù Doãn Hựu Đình có muốn biến bầu không khí trở nên mập mờ hay lãng mạn hơn cũng không được, còn có một cái bóng đèn cỡ người ở đó cơ mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.