Bài hát của Du Linh và Doãn Hựu Đình hoàn toàn khác với hai đội còn lại.
Nó không về tình yêu, mà là về chủ đề kháng chiến, về sự sinh ly tử biệt giữa những người lính và gia đình của mình. Bài hát mang âm hưởng hào hùng mạnh mẽ, ca từ sâu sắc đánh mạnh vào lòng người, có chút gì đó bi tráng, có chút gì đó thương đau, nhưng xen lẫn trong đó còn có cả biết ơn, cảm động và tôn kính.
Đạo cụ gương không được bọn họ sử dụng nhiều, chỉ có duy nhất một cảnh, chính là hình ảnh người mẹ, người chị, người vợ của người lính không sao quên được đối phương, vẫn luôn ôm nỗi lòng lo âu dành cho đối phương, cứ tưởng rằng nhìn thấy đối phương trở về nhưng cuối cùng lại chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi.
Sau khi kết thúc phần trình diễn, hai người cúi chào khán giả rồi bước xuống đài, trở về phòng nghỉ để nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi một trăm vị khán giả bỏ phiếu bình chọn cho màn trình diễn mà bọn họ thấy hay nhất.
“Không ngờ hai em lại chọn chủ đề mới lạ như vậy đó nha,” hai người vừa vào phòng, Luna đã tươi cười nhận xét.
“Giọng hát của Du Linh quả thật là danh bất hư truyền. Anh ngồi trong này nghe mà cũng thấy nổi hết da gà, muốn khóc đến nơi,” Mặc Sinh cũng hết lời khen ngợi.
Du Linh cười tít mắt đáp, “Anh Mặc quá khen rồi ạ, mọi người cũng đâu thua kém gì. Lúc nãy ngồi ở trong này em đều nổi da gà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835853/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.