Du Linh bước xuống trong tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả. MC lập tức tiến lên thay thế, một tay cầm micro, một tay chấm chấm khóe mắt nói, “Các vị thấy bài hát vừa rồi thế nào ạ?...”
Bước xuống hậu trường, người đầu tiên mà ánh mắt Du Linh gặp phải chính là Quân. Không phải là cô cố ý tìm bóng dáng anh, chỉ là vì anh quá nổi bật, ánh mắt của anh cũng quá nóng bỏng, vừa sáng lại cũng vừa tối, rất khó diễn tả, khiến cô vừa chạm phải đáy lòng liền nôn nao.
Có trời mới biết cô đã phải cố gắng gồng mình đến mức nào để động tác của cơ thể được tự nhiên khi bước xuống sân khấu dưới ánh nhìn của anh.
Nhân viên chương trình bước lên đón cô, theo lệ nói, “Bây giờ bọn em sẽ cho khán giả bỏ phiếu rồi thống kê, Du lão sư trở về phòng nghỉ nghỉ ngơi trước nhé.”
Du Linh nhẹ gật đầu, mỉm cười đáp, “Tôi biết rồi. Mọi người cứ bận chuyện của mình đi, không cần phải đưa tôi về phòng nghỉ đâu.”
Du Linh dẫn theo Quân và Trần Tiểu Noãn trở về phòng nghỉ. Dọc theo hành lang, thỉnh thoảng có vài nhân viên của chương trình chạy qua chạy lại, nhưng càng tới gần phòng nghỉ thì người càng vắng.
Trần Tiểu Noãn đi phía sau Du Linh, song song với Quân. Tuy rằng Quân đến làm vệ sĩ đã được một đoạn thời gian, nhưng cô vẫn chưa quá quen thuộc với anh. Ngoại trừ lòng ngưỡng mộ ban đầu khi thấy anh phô triển võ nghệ, sau đó giữa hai người chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835813/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.