Sau khi đều đã yên vị, Du Linh nhập địa chỉ đạo diễn gửi cho cô vào hệ thống GPS. Nhìn thời gian dự tính là ba mươi tám phút, Du Linh hơi nhíu mày, vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm, “Chọn nhà hàng gì xa thế không biết.”
Hiện giờ đã là tối muộn, đường rất vắng, vậy mà vẫn tốn gần một tiếng mới đến nơi thì đủ để thấy địa điểm nhà đầu tư chọn xa đến mức nào.
Xe đi được một đoạn, Quân đột nhiên mở miệng, “Anh hơi tò mò.”
“Hửm?” Du Linh không quay đầu, đáp một tiếng.
Nhìn tình cảnh này, không hiểu sao trong lòng Quân đột nhiên cảm thấy khó chịu, một lần nữa tự thầm nhủ với bản thân phải nhanh chóng tìm lại ký ức mới được. Sao có thể để cô lái xe, còn mình thì ngồi bên cạnh an nhàn chứ.
“Em không phải là người cá sao? Vậy mà cũng có giấy tờ?”
Du Linh cong khóe môi, tựa như đắc chí hếch cằm đáp, “Đương nhiên là có rồi.”
Ngừng một chút, cô ra vẻ thần bí hạ thấp giọng, “Em nói cho anh nghe một bí mật nha. Kỳ thật, thủ tướng quốc gia và một số lãnh đạo cấp cao biết về sự tồn tại của tộc nhân ngư đó!”
Quân kinh ngạc trợn to mắt. Trong một khoảnh khắc, đột nhiên anh có loại cảm giác déjà vu, giống như bản thân đã từng nghe thấy điều này rồi.
Du Linh liếc qua, thấy anh kinh ngạc đến ngây người thì bật cười vui vẻ, “Anh không ngờ tới đúng không? Cũng chính vì vậy nên có một số người cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835810/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.