Du Linh nhìn anh một lúc lâu, rốt cuộc cũng đầu hàng, nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng mình.
“Quá nhanh.”
Lục Hi Quân sửng sốt, theo bản năng “Hửm?” một tiếng. Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ hơn, Du Linh đã giải thích rõ ràng.
“Chúng ta chỉ mới xác định mối quan hệ vào tối qua thôi, hơn nữa lúc đó anh chỉ là Quân.”
Lục Hi Quân vội vàng khẳng định, “Dù là Quân hay Lục Hi Quân thì vẫn là anh mà thôi! Sẽ không có gì thay đổi, tình cảm mà anh dành cho em cũng vậy!”
Du Linh hơi thở dài, “Em biết, nhưng mà em vẫn cần thêm thời gian. Huống chi…”
Cô nhìn anh, đầu ngón tay vươn ra chọt chọt lên ngực anh, “Mặc kệ là Quân hay Lục Hi Quân thì vẫn là mới làm bạn trai em được một ngày thôi đó. Vậy mà anh đã muốn rồi sao? Có mà nằm mơ ấy. Ai mà biết được sau này sẽ thế nào. Dù sao em cũng chỉ là một người cá làm nghề ca sĩ, anh lại là con trai thủ tướng, ai mà biết----”
“Anh biết,” Lục Hi Quân không nghe tiếp được nữa. Anh nắm lấy bàn tay đang chọt lên ngực anh, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói, “Em nói đúng, trong chuyện này đúng là anh đã quá gấp gáp. Anh có thể chờ đến khi em cảm thấy sẵn sàng. Còn chuyện mà em lo lắng, anh đảm bảo với em sẽ không bao giờ xảy ra. Anh biết sau này sẽ thế nào, sau này của em chỉ có anh, và sau này của anh chỉ có em, đơn giản vậy thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-van-luon-la-anh/2835796/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.